Ngày hôm sau, trên đường đến bệnh viện thăm chị, tôi rẽ qua hiệu sách mua một bộ hồ sơ xin việc. Lúc chị thấy tôi cầm theo đồ ăn với hồ sơ đến, tưởng tôi có việc gì nên hỏi:
- Sao thế em, hồ sơ gì kia?
- Xin việc đấy, ở nhà ăn bám chồng mãi sao được, phải đi làm kiếm tiền thôi.
- Nhưng mà… chưa học xong đại học, xin việc gì được?
- Xin làm ở công ty Phong, không có bằng cấp chắc anh ấy sắp xếp cho làm lễ tân ấy mà. Nhưng mà làm lễ tân cũng được, một tháng kiếm ra vài triệu cũng đỡ bị coi là ăn bám.
- Ừ, thế cũng được. Phong tốt với em thế, lo cho cả việc làm cho em nữa... Không như chồng chị.
Chị tôi ngày trước cũng chẳng có bằng cấp gì, mới hơn hai mươi tuổi đã đi lấy chồng. Sau đó chỉ ở nhà chờ Hùng kiếm tiền về nuôi nên dần dần anh ta coi thường chị tôi là đứa ăn bám, không bao giờ cho ra ngoài gặp gỡ ai, cũng không cho tiếp xúc với ai.
Tôi nghĩ, sai lầm lớn nhất đời phụ nữ đó là chỉ ở nhà ôm con, tiêu một đồng cũng ngửa tay xin tiền chồng. Nhìn tấm gương chị thế, tôi càng quyết tâm đi làm hơn, lương ít lương nhiều gì cũng nhất định phải đi làm. Tôi nói:
- Thế giờ chị định thế nào? Quay về nhà chờ chồng nuôi tiếp hay thế nào?
- Không, chị không quay về đó nữa đâu. Chị ra ngoài thuê nhà ở thôi.
- Thế định làm gì? Thuê thì cũng phải có tiền chứ?
- Chị chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nguoi-khong-yeu-minh/91981/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.