Một tuần sau đó, tôi thẫn thờ như người không hồn, đầu óc ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Thỉnh thoảng mẹ gọi tôi lại giật mình, chẳng phải tỏ thái độ giận hờn gì mẹ, chỉ là tôi có cố gắng thế nào cũng không thể không nghĩ đến Vũ. Tối hôm đó, rốt cuộc mẹ đã nói chuyện gì với anh mà khiến anh sẵn sàng buông tay tôi như vậy?
– Linh, tối mai bố mẹ Hùng đến nhà mình nói chuyện, con có mặt ở nhà cho mẹ đấy!
– Mẹ… không phải con đã nói với mẹ, dù con có không đến với anh Vũ thì con cũng không lấy Hùng sao… mẹ cứ ép con làm gì?
Tôi ôm gối bực bội nhìn mẹ. Mẹ nắm lấy tay tôi, đôi mắt mẹ tha thiết nhìn tôi thuyết phục:
– Con phải nghĩ cho tương lai, cho ba mẹ, con hiểu không? Trên đời này gặp được người như Hùng không phải dễ, nó theo đuổi con bao nhiêu năm trời, con một đời chồng cũng như một lứa rồi mà nó vẫn yêu con, vẫn quyết lấy con làm vợ, bố mẹ nó cũng là giảng viên đại học, gia đình gia giáo có học như vậy họ biết thương người, họ chiều con trai nên mới chấp nhận con chứ không nhà nào người ta chịu đâu con!
– Mẹ!
Tôi ấm ức cắn răng vào môi, không thể nào nói được mẹ. Mẹ tôi hiền thì hiền nhưng đã quyết gì thì nhất nhất mọi người trong nhà phải theo.
– Hùng nói có kế hoạch đi học nước ngoài nên muốn cưới con luôn rồi cả hai cùng đi, bây giờ con chưa yêu nó cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nguoi-em-tung-yeu/3387200/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.