Phạm Hoàng Vũ như bị điếc, anh ta ngồi xuống giường, quay sang tôi nhướng mày:
– Còn gì phải giấu, chẳng phải tất cả tôi đã thấy hết rồi sao?
Tôi điên mất thôi! Hết nói nổi Vũ tôi ôm cả chăn cả váy lụa đem vào phòng tắm, khóa chặt cửa lại. Bật vòi hoa sen, dòng nước ấm áp phun trào xả hết đi những gì còn dư âm trên da thịt khiến cơ thể tôi bất giác lưu luyến. Bực thật! Chẳng phải tôi đã hứa với lòng mình sẽ quên anh ta đi sao, kẻ khốn nạn như anh ta làm sao có thể xứng đáng để tôi tin tưởng dựa dẫm một đời, thế mà… trái tim tôi vẫn đang đập loạn lên trong lồng ngực. Đêm qua… tôi và Vũ đã… làm thứ chuyện mà có chết tôi cũng không bao giờ cho phép, dù chẳng còn nhớ gì nhưng tại sao cơ thể vẫn cứ bần thần run rẩy, lại cả cảm giác ngọt ngào dâng lên không sao kiềm chế! Điên! Điên mất rồi Linh ơi!
Mở cửa phòng tắm bước ra, căn phòng trước mặt tôi trống hoác chẳng còn ai. Trên giường, tấm ga trắng trải lên còn vương vệt đỏ. Phạm Hoàng Vũ vứt lại trên bàn đèn ngủ một tấm card visit cùng… một xấp tiền. Khốn nạn thật! Tôi cắn răng nhìn tấm card visit. Anh ta coi tôi như những đứa con gái dễ dãi mà anh ta vẫn thường chơi bời sao? Một gã đàn ông đẹp trai có tiền lại là chủ nhân một quán bar lớn như anh ta chắc hẳn đã quá quen với việc này, dẫu bực lắm nhưng tôi cũng đành cất tiền cùng tấm thẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-nguoi-em-tung-yeu/3387182/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.