_ Vương gia, ngài có thấy trời nóng quá không?
_ Đúng là nóng thật, nàng muốn sao?
Tương Liên dán sát hơn vào người Thiên Lãnh, vươn cánh tay trắng ngần ôm lấy cổ hắn không buông. Nàng ta xuất thân là kỹ nữ “bán nghệ khôngbán thân” một vị đại quan trong triều vào thanh lâu ăn chơi trác tángthấy nàng xinh đẹp nên mua nàng về. Viên quan đó vì muốn lấy lòng nhịvương gia nên đem nàng tặng cho hắn. Dung mạo của nàng quả thật không tệ nhưng họ Lương Hoàng kia đối với nữ nhân, tiêu chuẩn lựa chọn chẳnghiểu theo cái khuynh hướng nào nữa. Hắn cũng chẳng thích nàng hơn mấynàng khác là mấy, nữ nhân nào hắn cũng ôm ấp, vuốt ve… xong việc thì đá qua một bên.
_ Tương Liên tỷ tỷ à, tỷ ôm vương gia chặt cứng như vậy ngài sẽ không thoái mải đâu, buông tay đi. Vương gia chẳng phải vừa bảo trời rất nóng còn gì.
Cầm Tố thấy Thiên Lãnh chiếu cố cô ta thì bực bội lắm, ả đàn bà hồ ly đó thật không biết xấu hổ. Hai nữ nhân khác đi bên cạnh nãy giờ vẫn đứngsau lưng Thiên Lãnh trong mắt cũng lóe lên tia ghen tỵ. Vương gia cưnhiên lại ôm cô ta, còn thân mật với cô ta trước mặt bọn họ nữa chứ, cục tức này nuốt sao trôi.
_ Cầm Tố muội nói đúng ta quên. Vương gia thiếp thân xin lỗi.
_ Ta không ngại sao nàng phải bận tâm.
Thiên Lãnh thấy nàng ta đang định thoát khỏi vòng tay của mình thìníu lại không buông. Đưa mặt sát gáy nói thầm vào tai mấy câu gì đókhiến cô ta bỗng chốc đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-long-vuong-phi-lanh-lung/62948/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.