(*Giống như ba bộ ngành hiện nay: công an, viện kiểm sát, tòa án) Diện tích của Lâm Lang Uyển ở An Bình Hậu phủ coi như cũng tương đối lớn, bên trong có hòn non bộ có cầu nhỏ bắt qua dòng nước chảy, những tảng đá có hình dáng kỳ quái đã được sửa chữa thật tỉ mỉ, bây giờ là mùa đông, từng gốc cây ở Lâm Lang Uyển lại xanh rờn lay động trong gió lạnh, xinh đẹp tuyệt trần như còn là mùa xuân, vừa nhìn đã biết đã bỏ ra số tiền khổng lồ để mời thợ trồng hoa về để thiết kế thật cẩn thận. Đại nha hoàn Xảo Nhi đưa theo mấy nha hoàn nhị, tam đẳng đứng canh giữ ở dưới hành lang của cửa viện, trong tay còn cầm một chút điểm tâm tinh xảo, trên bàn còn một đống hạt dưa và trái cây, vừa nhìn thấy Phong Lãnh vội vàng chạy đến vừa giỡn vừa nói: "Này, Phong Lãnh tiểu ca, mới vừa đuổi đi một người sao ngươi lại tới rồi, lão gia lên đường mệt mỏi, Lâm di nương đã ra lệnh bất cứ kẻ nào cũng không được quấy rầy lão gia nghỉ ngơi." Phong Lãnh lạnh lùng liếc mắt mọi người một cái, họ ỷ vào thế của Lâm di nương, hai con nha hoàn này càng không có quy tắc gì, hắn ta tức giận mắng Xảo Nhi: "Lão phu nhân truyền lệnh, cũng không được gặp sao?" Mấy nha hoàn vừa nghe đến việc linh động lão phu nhân, vội vàng ném điểm tâm và trái cây xuống đất, mặt đầy sợ hãi vội vàng đứng phắc dậy nhanh như chớp, chạy vào bên trong. Trong mắt Xảo Nhi hiện lên một tia sợ hãi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện lớn như vậy xảy ra ở trong Tĩnh Nguyệt Am, đợi lão gia hồi phủ cũng không cần Lâm di nương nữa thì làm sao bây giờ, nhưng ngược lại mới hồi phủ lão gia đã vào sân của Lâm di nương vẫn chưa thấy đi ra. Nếu lão gia muốn xử lý Lâm di nương đã sớm xử lý rồi, vì thế cho nên, Xảo Nhi cũng không quan tâm đến chuyện của Phong Lãnh nữa, nói như thế nào Lâm di nương cũng là quản gia của hầu phủ, dù sao sau này mọi chuyện đều do Lâm di nương định đoạt, lập tức nàng ta liếc Phong Lãnh, nói: "Một tên hộ vệ nho nhỏ cũng dám cầm lông gà giả làm cung tên lệnh, dám quấy rẫy giấc mộng an lành của lão gia coi chừng lão gia sẽ đuổi ngươi đi ra ngoài." Phong Lãnh trừng mắt nhìn Xảo Nhi thầm nghĩ giống như mắt chó xem người nô bộc hèn kém, nên không nói gì, đẩy mảnh cô ta ra, muốn đẩy ngã Xảo Nhi, làm cho Xảo Nhi tức giận giằng khăn mắng lớn: "Đừng tưởng ngươi là người bên cạnh lão gia mà dám hung hăng như thế, không phải chỉ là một con chó săn thôi sao." Xảo Nhi ỷ vào lời nói trước đó của Lâm di nương rằng sau này bà ta sẽ đính hôn cho nàng ta một người giàu có tiền để nàng ta trở thành phu nhân của người ta, lời này vẫn luôn được Xảo Nhi khắc ghi trong lòng, tuy rằng Phong Lãnh là người hầu hạ bên cạnh lão gia, nhưng cũng chỉ là một tên nô tài không có gia thế, đương nhiên nàng ta cũng khinh thường. Giống như Tử Thư di nương cũng được Lâm di nương dìu dắt, bây giờ cũng đã sinh ra được một nữ nhi, làm cho nàng ta thật hâm mộ. Vì thế, càng ngày Xảo Nhi càng không nhìn vào mắt tên hộ vệ trong nhà. "Không xong rồi, lão gia, có chuyện lớn." Phong Lãnh nôn nóng và sợ hãi đạp cửa, làm sao còn tâm tình quan tâm Xảo Nhi mắng cái gì. Lúc này, An Ngọc Tiêu đã mệt mỏi mà chậm chạp đi vào giấc ngủ, đột nhiên cửa bị người ta đạp ra, mày cũng nhanh chóng nhăn thành một cục: "Chuyện gì." Phong Lãnh nghe giọng của An Ngọc Tiêu truyền ra từ trong phòng, nôn nóng nói: "Lão phu nhân lệnh tiểu nhân đến gọi lão gia đi ra đại đường, vì chuyện của Thôi ma ma mà lão phu nhân đã nổi trận lôi đình." Ở trong phòng, An Ngọc Tiêu vừa nghe xong đã hoàn toàn tỉnh táo lại, đặt mông ngồi dậy, Lâm di nương còn nằm bò trên giường, mắt Lâm di nương cũng còn buồn ngủ mờ mịch, lúc này vừa nghe đã thầm nghĩ không tốt, Thôi ma ma đừng có nói ra cái gì, ả lại giả về híp đồng tử xinh đẹp lại, dịu dàng nói: "Lão gia cũng mệt rồi, còn tới làm phiền nữa, lập tức đuổi đi là được." An Ngọc Tiêu đẩy ả ta ra, vội la lên: "Còn không mau thỉnh an lão thái thái, đứng dậy nhanh lên." Rõ ràng trong lòng Lâm di nương sốt ruột muốn chết, còn giả vờ không có chuyện gì, dáng vẻ không chút hoảng sợ, nói: "Tiêu lang, đại phu nhân có thể nói bậy bạ cái gì với lão phu nhân không, Tiêu lang biết Uyển nhi là oan uổng rồi mà, nhưng lão phu nhân lại không thích Uyển nhi." An Ngọc Tiêu vừa sửa sang lại quần áo, vừa an ủi nói: "Có ta ở đây, không có chuyện gì hết, tìm cái cớ tống cổ Thôi ma ma đi là được rồi." Đợi đến khi An Ngọc Tiêu mặc quần áo chỉnh tề, thu dọn xong, tròng một bộ hoa phục thần thái sáng láng trên người, mày nhăn lại càng sâu hơn. Vừa ra khỏi cửa liền lạnh giọng nói với Phong Lãnh: "Sao lại không đến kêu sớm một chút." "Nô tài đã gọi gã sai vặt đến kêu tới bốn, năm đi, mỗi lần đều bị đuổi trở về." Phong Lãnh cũng nôn nóng đầy mặt, lạnh lùng liếc nhìn Xảo Nhi đang theo sát bên người Lâm di nương. * Trong đại đường của Hầu phủ. Lão phu nhân liếc mắt nhìn đại phu nhân một cái, ý bảo bà ấy đi nhìn mà học theo, không cần luôn vô năng yếu đuối như vậy để người ta bò lên đầu mình tác oai tác quái, lạnh lùng nói: "Ngươi là đại phu nhân của Hầu phủ, việc này ngươi nói nên xử lý như thế nào." Đại phu nhân nghe thế cũng hiểu ra, bà ấy đối xử không tệ với Thôi ma ma, nhưng Thôi ma ma lại báo đáp bà ấy như thế. Đại phu nhân cung kính đỡ thân lão phu nhân, khí thế đoan trang quý khí, nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Tuy nói chuyện của Thôi ma ma nên để Dư quản sự tự mình đóng cửa lại giải quyết, nhưng ngay từ đầu hai người các ngươi đã làm việc ở Hầu phủ, Thôi ma ma lại là ma ma quản sự trong phòng của ta, nhìn bộ dáng của Thôi ma ma bây giờ như đã chịu oan ức thấu trời, đợi lát nữa lão gia tới, các ngươi chỉ cần tổ khổ với lão gia, nhất định ta cùng với lão gia cũng sẽ làm chủ cho Thôi ma ma, nếu thực sự có người dám hãm hại vu khống cho ngươi, bổn phu nhân tuyệt đối sẽ không tha thứ, dùng gậy đánh chết mới có thể giải quyết được." Lời này của đại phu nhân có khí thế uy nghiêm, không chỉ gõ một hồi chuông cảnh báo cho Thôi ma ma, còn khiến cho người làm việc ở mẫn viện kinh sợ, mỗi người đều nói cả ngày đại phu nhân chỉ biết ôm tiểu thiếu gia ngay cả quyền quản lý gia đình cũng gia hết cho Lâm di nương, hôm nay chỉ sợ quyền quản lý gia đình này phải quay lại tay của đại phu nhân rồi, mọi người xì xào cũng không dám lỗ mãng nữa. Dư quản sự không biết Thôi ma ma và Lâm di nương âm thầm bắt tay làm chuyện xấu xa, hiện tại nghe đại phu nhân nói như thế, lập tức dập đầu liên tục mang ơn đội nghĩa: "Đa tạ đại phu nhân đã làm chủ." Một lát sau, An Hầu gia vội vàng đi tới đã thấy lão phu nhân nổi trận lôi đình ngồi ngay ngắn trên giường nệm, ông ta kính cẩn chào hỏi lão phu nhân: "Nhi tử tiếp kiến mẫu thân." Lão phu nhân nhìn nhi tử do chính mình sinh ra ở trước mắt, chỉ có duy nhất đứa con này có tiền đồ nhưng tại sao lại sống hủ bại như thế. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, lão phu nhân cũng không có ném thể diện của An Ngọc Tiêu đi, chỉ giao hết chuyện này cho đại phu nhân xử lý, chậm rãi nói: "Ngồi xuống đi, trong phủ ta xảy ra quá nhiều chuyện dơ bẩn, cần phải rửa sạch." Một câu của lão phu nhân có hai nghĩa, bà ấy đảo mắt trừng Lâm di nương một cái nhưng toàn bộ tâm tư của Lâm di nương đã nằm ở trên người của Thôi ma ma, chỉ có dáng vẻ yếu ớt. Đại phu nhân đoan trang ngồi ở trên ghế mềm ở một bên, khuôn mặt lạnh lùng, có mười phần uy hiếp, trong mắt tràn ra tia hời hợt, thấy An Ngọc Tiêu tiến đến, lập tức đứng dậy hành lễ lại ngồi xuống, tôn trọng nhau như khác, lễ nghi khéo léo, giọng điệu cũng xa cách nói: "Bây giờ lão gia đã tới, Thôi ma ma, ngươi tự biết làm gì rồi." Lúc này Thôi ma ma không còn khóc la nữa, biết người trước mắt hãm hại mụ như thế nào, nhưng bây giờ bà ta lại không thể phun ra lấy một chữ. Cái chính là do bộ dáng của đại tiểu thư làm cho sợ tới mức ngậm mồm, dáng vẻ của đại tiểu thư thật giống như Diêm Vương, bây giờ mụ ta vừa hận lại vừa tức. Nếu như mụ ta nói ra, mụ ta muốn để Trương Lại Tử ngủ với đại phu nhân để hãm hại đại phu nhân bị người ta giày xéo, toàn gia mụ ta sẽ không thể trở mình được, nên chỉ đành phải nuốt cục đắng này xuống. Đồng thời Lâm di nương vừa nghe, ngón tay nhanh chóng bấm mạnh vào trong khăn gấm, nhìn người ở nhà chính quỳ đầy dưới đất, trong đó có Thôi ma ma lại cúi đầu thấp nhất, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, khuyên giải nói: "Thôi ma ma, nếu ngươi đã muốn thông đồng với người ta hủy hoại thanh danh của mình, nhưng sao lại muốn liên lụy đến cả nhi tử nữ nhi của ngươi, sao ngươi lại hồ đồ như vậy, không ngẫm lại vì Dư quản sự, hắn đối xử rất tốt đối với ngươi." "Nô tỳ không có, phu quân, ngươi tin tưởng ta đi, ta không có làm." Đôi mắt của Thôi ma ma sưng đỏ lên, vội vàng mà thốt ra, từng câu từng chữ đều là phủ nhận. (edit: thật cho mình nói một chút, tác giả của bộ này đúng là dùng hết chất xám bên trong đó. Hồi về sau càng ngày càng làm người ta mở mang được nhiều kiến thức hơn.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]