Chương trước
Chương sau
Trường Phong trói chặt Thôi ma ma và Lại Tử bắt về ném vào trong phòng chứa cửi, vốn Trường Phong chỉ muốn bịp chặt chuyện này lại nhưng không ngờ chỉ sau nửa tiếng đồng hồ, từ trên xuống dưới Hậu phủ đã biết hết mọi chuyện rằng Thôi ma ma và một nam nhân đang bị giam ở trong phòng chứa củi.
Trường Phong muốn che dấu cũng che không hết lập tức có chút nóng vội, hắn ta phái người đến Lâm Lang Uyển gọi lão gia trở về rất nhiều lần nhưng vẫn bị đuổi đi, gã sai vặt không thấy cả mặt của lão gia.
Lập tức người trong hậu phủ cũng bắt đầu bàn tán xôn xao: "Thôi ma ma làm sai chuyện gì vậy, sao bị bắt giam rồi."
"Lão gia về phủ rồi mà sao không nhìn thấy người đâu hết vậy."
"Ta thấy vừa đi vào cửa đã đi tới sân của Lâm di nương rồi."
"Hì hì, Lâm di nương phong tình vạn chủng nên được lão gia rất yêu mến, ta nghe Đầu Hoa Lan trong viện Lâm di nương nói là cửa viện của Lâm di nương cũng bị đóng rồi."
Ngoài cửa Hậu phủ, Dư quản gia kiêm phu quân của Thôi ma ma dẫn con trai, con dâu, cháu trai và cháu gái đến, cả nhà họ đều vội vàng chạy đến cửa lớn của Hậu phủ.
Trước đó vài ngày, Lâm di nương đã khai ân, ban thưởng cho lão Dư nhà họ một ngôi nhà nhỏ ở điền trang, cái này đã làm cho quản gia vui mừng đến điên, sau này con trai cũng có chỗ dựa và ra ở riêng với gia đình nhỏ của hắn, dù không phải là phú quý lớn lao gì nhưng tốt xấu gì hai vợ chồng họ cũng làm người hầu của Hậu phủ lau rồi, cũng được chút béo bở, đúng lúc Lâm di nương lại cho thêm nhiều ưu đãi nữa, tương lai họ có thể mua mấy mảnh đất cho con trai cùng có thể nói là một phú hộ ở điền trang rồi, tình hình kinh tế trước mặt ngày càng tốt lên đột nhiên họ lại nghe được Thôi ma ma xảy ra chuyện ở Hậu phủ.
Ông ta không nhận ra người báo tin, chỉ vừa nghe vợ gặp chuyện lập tức vội vàng chạy đến đây.
Họ vừa vào cửa đã nghe đám nha hoàng trong phủ bàn luận xôn xao, Dư quản gia cũng rất nóng vội, tức giận mắng: "Ông đây sẽ xé miệng các người ra, các ngươi nói cái gì thế hả? Dám nói thẳng với ta hay không."
Lập tức đám quần chúng cũng nhanh chóng tản ra, họ chọc không nổi đến Dư quản gia, Dư quản gia có bụng dạ hẹp hòi, vừa tham món lợi nhỏ hơn nữa còn thù rất dai, nếu nhược điểm rơi vào trong tay hắn, tương lai sẽ giống như gõ một cây gậy trúc gõ lên khiên chỉ một thoáng đã không nghe được âm thanh rồi*.
(*ý chỉ: bị chèn ép đến chết.)
"Lão bà của nhà tôi đâu rồi, các ngươi nói rõ ràng đi đã." Dư quản gia tức giận vô cùng, trên mặt cũng đầy vẻ dữ tợn.
Trong phủ cũng có người không phục người nhà họ Dư quản gia, Thôi ma ma ỷ vào vị trí đang hầu hạ bên người Đại phu nhân mà thường ngày hay mượn gan cáo oai hùm, còn Dư quản sự lại ỷ vào thế của Lâm di nương cũng đã không ít lần lấy hài nhỏ để các nàng mang*, gặp tình cảnh đó các nàng chỉ biết nén giận.
(*Ý chỉ: ép uổng đủ điều.)
Hiển nhiên bây giờ đám người Thôi ma ma gặp chuyện, họ không thể cho qua được, dù là các nàng đoán Thôi ma ma vụng trộm, thì các nàng cũng phải nói đến nghiện.
Chỉ thấy một ma ma dữ tợn khinh bỉ nói: "Nón xanh đã đội lên đến đỉnh đầu rồi, còn muốn ra oai cái gì, lão bà nhà ông vụng trộm với người ta."
"Ngươi nói nhảm cái gì đấy." Hiện tại, đứa con lớn nhất của Thôi ma ma đã thành gia lập thất rồi, trong nhà cũng mới vừa đặt mua hai mẫu ruộng hôm nay cũng một người có đất đai chứ không còn là người làm thuê, cũng đã cưới thê tử, sinh một con trai con gái, đời người như thế đã rất mỹ mãn rồi, hắn ta lập tức tức đến tái mặt nói: "Ngươi dám vu khốc mẫu thân của ta, ta sẽ đạp chết ngươi."
Ma ma nói chuyện bị dọa sợ đến rụt cổ lại: "Mắt của mọi người đều thấy, người đàn ông kia vẫn còn bị trói trong hậu viện đấy."
Dư quản gia vừa nghe còn đang bị trói trong hậu viện xong cũng nổi giận đùng đùng nhìn xung quanh một vòng, không tìm được thư nào thuận tay đành bẻ một nhành trúc tức giận đi đến hậu viện.
Trường Phong không dám rời đi nửa bước, hắn ta biết chuyện này có tính nghiêm trọng còn thấy Dư quản gia chạy đến lập tức chặn cánh cửa không cho vào, lúc này thấy nha hoàn và ma ma trong sân ngàng càng đông đúc, đến cả mấy gã sai vặt làm việc lặt vặt ở ngoài viện cũng nghe được bóng gió mà cũng chuẩn bị chạy đến đây xem náo nhiệt, vốn khí thể của Trường Phong rất oai phong lẫm liệt, nhưng vào giờ phút này chúng giống như khí thế của người bình thường, đành phải đi mời Hậu gia một lần nữa.
"Có phải nữ nhân của ta đang bị giam ở bên trong hay không?" Dư quản gia cầm cây gậy trúc đến phá cửa.
Trường Phong không phủ nhận, chỉ nói: "Không có lão gia cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không được vào."
"Tại sao các ngươi lại quản đến chuyện nữ nhân của ta làm cái gì? Ta là nam nhân của bà ta." Dư quản gia tức giận trợn tròn mắt.
Thêm vào đó lại nghe tiếng con trai lớn của Dư quản sự nói: "Thả mẫu thân ta ra, bà ấy có làm cái gì sai thì các người cũng không thể bắt nhốt bà ấy như thế."
Thê tử của Dư Đại cũng đi theo, lúc này bà ta cũng rất nôn nóng, mặc dù bà bà này rất khó ưa nhưng bà ta cũng phải dựa vào bà bà này mới có thể sinh tồn được, lập tức hai giọt nước mắt cứ thể nhanh chóng rơi xuống: "Sao lại nhốt mẹ chồng của ta chứ, bà ấy là người hầu hạ bên cạnh Đại phu nhân, sao các người dám đánh nhốt bà ấy lại chứ."
Thê tử của Dư Đại là người nhà nông, cũng chưa từng hầu hạ qua người nhà quý tộc, cũng không có học văn hóa gì và cũng chẳng biết trong Hậu gia có bao nhiêu người, chỉ biết rằng từ trong miệng những người đàn bà chanh chua ở thôn đều nói người làm quan rất khinh thường người khác, chỉ nói sai một câu sẽ đánh giết và nhốt lại, vậy nên bà ta cứ thế mà học theo.
Thê tử của Dư Đại khóc cũng không tính là gì, nhưng thêm cả con trai và con gái cả bà ta, hai đứa nhỏ cũng chỉ mới bốn, năm tuổi cũng bật khóc nức nở: "Các người thả bà nội của cháu ra đi, các người là người xấu đều là người xấu cả."
Lập tức cả một vùng trời yên bình của An Bình Hậu phủ bị phá vỡ, một người vừa mắng một người vừa khóc, Trường Phong thật sự cũng không chịu nổi nữa, cũng không còn ngăn cản Dư quản sự và gia đình của ông ta.
Cửa của phòng chứa củi bị vật nặng đập vỡ, chỉ thấy toàn thân Thôi ma ma bị trói thành bánh chưng, miệng thì bị nhét giống như một bãi bùn lầy co lại thành một cục.
Gia đình của Dư quản gia chui qua khe hở đi vào, lập tức nhìn thấy hình ảnh lẫn lộn này, lập tức nhào đến giật thứ trong miệng của Thôi ma ma ra, miệng của Thôi ma ma vừa được giải thoát lập tức đau xót mà khóc lớn "Hu hu..." Mặt mũi cả đời này của bà ta không thể nhìn người nữa rồi, lòng bà cũng dao động.
Lúc này, bà ta cũng đã quên mất chuyện này do tự mình hãm hại Đại phu nhân mới tự chuốc lấy.
Dư quản gia lắc cơ thể của Thôi ma ma, tức giận hỏi giống như muốn ăn tươi nuốt sống bà ta: "Bà thật sự vụng trộm với người khác à?"
Dư Đại đẩy phụ thân của mình ra, che cho Thôi ma ma: "Cha ngươi hỏi cái gì đấy, nương sao có thể làm chuyện như thế được?"
"Mày, mày là cái thứu nghiệp chướng mà." Dư quản gia là người bụng dạ hẹp còn hơn mức hẹp, nên thấy con trai che chở cho nương như thế cũng tức giận mắng ra tới miệng: "Hôm nay ông đây phải có đánh chết bà ta."
Lúc này, thê tử của Dư Đại cũng không biết nói gì hơn nhìn thấy chuyện xấu bà bà làm ra như thế, bây giờ bà ta nói gì cũng là sai, cũng chỉ có thể khóc, nhìn bộ dáng đầu tóc lộn xộn, áo quân ăn mặc không chỉnh tề, nút áo cũng gài sai lệch của mẹ chồng như thế, bà ta lại thầm nghĩ bình thường bà bà này là người thích sạch sẽ, ở nhà cũng hay nhắc mình rằng không hiểu chuyện bằng nha hoàn của Hậu phủ nơi này. Ở trước mặt nàng, bà ta luốn sống như một bà vợ của người làm qua, nhìn xem cũng đoán được vừa mới làm chuyện cẩu thả đó xong.
"Khóc cái gì mà khóc, bà nói chuyện đi." Dư quản gia nóng vội, nắm lấy bàn tay của Thôi ma ma mà không phát hiện ra ở góc vải rách có chứa chốt đầu của Lại Tử.
Vẫn là nhờ một đám nha hoàn và ma ma bước vào lập tức bàn tán: "Cái bao bố kia còn có cử động, chẳng lẽ là cẩu nam nhân đó sao."
"Chắc là bị lão gia bắt gặp kéo về phủ xử trí đây mà."
"Không ngờ Thôi ma ma là người không biết xấu hổ như vậy, mà tên Dư quản gia kia bụng dạ hẹp hòi như thế cũng có thể để cho bà ta vụng trộm với người khác, ha hả chuyện này thật thú vị đó."
"Không biết người bà ta vụng trộm đẹp đến thế nào nhỡ, bà đây cũng không thể chịu nổi cơ đơn đó."
Lời của mọi người nói chuyện bắt đầu trở nên khó nghe, khiến cho Dư quản sự dùng cây chổi trúc trên tay đánh xuống bao bố thật mạnh, Trường Phong có cản cũng cản không được, tình hình gấp đến mức phải gọi hộ về và sai vặt tới kéo Dư quản sự ra bên ngoài và khống chế.
Lại Tử bị ăn mấy cây gậy trên đầu đau đến mức run rẩy, không biết miệng sao lại bị nhét chặt không thể kêu ra tiếng, hắn ta chỉ đành ra sức giãy dụa cơ thể để dùng sức ra ngoài.
Trong lúc này Thôi ma ma có thời gian rảnh rỗi hận không thể chết đi, nhưng đúng lúc này vừa mở mắt ra đã thấy một người nam nhân bò lên trên người mình, dạ dày dấy lên một trận ghê tởm, lập tức vọt tới đánh Lại Tử đang ở một bên, vừa đánh vừa khóc thành người không ra người quỷ không ra quỷ, mọi người thấy thế cũng hiểu rồi, bà ta thật sự vụng trộm với một người nam nhân hoang dã.
Lão phu nhân Ngọc thị dẫn mọi người chạy đến đây lập tức thấy một màn hỗn loạn như thế, cửa phòng bị chắn đông nghẹt đám nha hoàn, ma ma lẫn gã sai vặt, chỉ nghe thấy tiếng khóc và tiếng tức giận lăng mạ từ bên trong vọng ra, còn có những tiếng cười nhạo của nhóm ma ma truyền ra bên ngoài, một đám người khinh bỉ phun nước bọt cũng đủ khiến Thôi ma ma chết đuối.
Lão phu nhân càng tức giận hơn, chuyện này còn thể thống gì nữa? Nhìn tình cảnh này, bà ấy lại nhớ đến Đại phu nhân rơi vào trong tình cảnh như vậy trong Tĩnh Nguyệt Am, thì sẽ càng nhiều người tấp nập chạy đến xem chuyện xấu của An Binh Hậu phủ nhà họ.
"Lão phu nhân đừng tức giận, Thôi ma ma tự làm tự chịu, không liên quan đến Hậu phủ của chúng ta, dù sao cũng dạy dỗ một trận sau cánh cửa đóng kín rồi đuổi khỏi phủ là được rồi, cứ để nam nhân của bà ta tự xử lý chuyện của nhà mình đi." Liễu ma ma khuyên lão phu nhân.
"Đây mà là chuyện riêng của bà ta sao? Nó liên quan đến tương lai Hậu phủ của chúng ta đấy. Dù là chuyện nhỏ từ đây cũng sẽ khiến thanh danh trong tương lai của Hậu phủ chúng ta đi xuống, một nha hoàn thối nát ở bên trong phủ cúng là nghiệp chướng mà." Lão phu nhân tức giận đến mức tay cầm trượng cũng run lẩy bẩy, nhưng lực chú ý của mọi người đang vây xem lúc này đều tập trung hết vào bên trong phòng chứa củi rồi.
An Tây Nguyệt đỡ cánh tay lão phu nhân, mày cau lại, lạnh lùng nói lớn: "Tất cả các người bao quanh chỗ này làm cái gì, việc của mình đã làm xong hết chứa, Hậu phủ dư thừa người làm rồi à."
Lập tức chỉ thấy hai mắt của Đại tiểu thư rét lạnh, uy nghiêm đến kinh người, vóc người nàng cao gầy dịu dàng đứng trước mắt mọi người.
Chỉ trong thoáng chốc, sân náo nhiệt lập tức im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng nghe rõ mòn một, họ vội vàng nhường sang một bên để lộ một con đường rộng lớn dẫn tới phòng, nhìn Đại tiểu thư như thế tất cả mọi người cảm thấy nhiệt độ hôm nay lại có chút lạnh lẽo, không một người nào dám hé môi một chữ, chỉ còn để lại tiếng kêu thảm thiết của Dư quản gia và gia đình của ông ta đằng kia.
Lão phu nhân chống trượng đánh mạnh xuống người Trường Phong quát: "Nô tài hèn mạt, còn không mau kêu Hậu gia của các ngươi đến đây à!"
Lúc này Trường Phong ngậm đắng mà chẳng thể nói gì, hắn ta đã phái người đi mời rất nhiều lần rồi nhưng lão gia lại kêu coi chừng mạng của hắn, nhưng mà hắn ta thật sự giữ không được, bên trong là nữ nhân quang minh chính đại của người ta cũng không có gì phạm pháp, vậy nên không thể cấm người ta vào xem được, hơn nữa gia đình nhỏ của Dư Đại ầm ĩ rất lớn nên hắn ta đành phải tự cúi mình khom lưng đi vào trong sân của Lâm di nương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.