Chương trước
Chương sau
Lúc này, Ngọc Thị lão phu nhân dùng gậy gỗ khắc hoa đạp vào cánh cửa "Rầm rầm rầm" vang dội.
Bà ấy nhìn thấy An Tây Nguyệt quỳ dưới đất khóc đến chết đi sống lại, mấy lão bà kia còn lôi kéo y phục của đại tiểu thư.
Ngọc Thị mặc một áo da lông màu đỏ sậm trông rất hào hoa và phú quý, bên trong còn thêu hoa văn Mẫu Đơn tinh xảo, tất cả hoa văn đều dùng sợi chỉ vàng bạc thêu lên, vừa trông đã phát hiện ra đây là y phục được một dòng họ lớn rất cao quý và phong nhã sản xuất ra. Giọng bà ấy giận dữ và đầy uy nghiêm, nói: "Tất cả dừng tay hết cho ta!"
An Tây Nguyệt nhìn thấy lão phu nhân vừa tiến vào, vội vàng cướp trước một bước, vẻ mặt tràn đầy oan ức nói: "Tổ mẫu, vú nuôi chết rồi, bây giờ di nương còn muốn bán Ny Tử vào trong kỹ viện nữa."
Lão phu nhân vừa nghe xong, sắc mặt tức giận đến tối sầm lại, một thiên kim tiểu thư khuê các làm sao mà biết đến cái gì là kỹ viện chứ? Bà ấy lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm di nương và đồ vật đặt trên mặt bàn.
An Tây Nguyệt cũng biết rõ suy nghĩ của Bạch lão phu nhân, nếu một danh gia vọng tộc rơi vào trong chuyện tranh giành quyền lực nhơ nhớp và bị người khác truyền ra ngoài thì thanh danh lập tức sẽ mất sạch, thậm chí trong tương lại muốn tìm nhà quyền quý để kết duyên cũng rất khó khăn.
Hơn nữa, Hầu phủ An Bình không phải do cha truyền con nói, mà do An Lão thái gia lập công lớn mới được phong hầu, không chừng ngày nào đó có kẻ tiểu nhân nắm được nhược điểm của Hậu phủ bọn họ thì toàn bộ người trong Hầu phủ đều sẽ gặp xui xẻo.
Đôi tay nóng bỏng của An Tây Nguyệt đột ngột bắt lấy lão phu nhân, thiết tha khẩn cầu, cùng với nước mắt nàng rơi như mưa: "Tổ mẫu, có thể không bán Ny Tử đi có được không?"
Lão phu nhân là một người có lòng lương thiện, lại là người hiền lành nhất. Kiếp trước An Tây Nguyệt sẽ không bào giờ dỗ cho Tổ mẫu vui vẻ, càng không biết thế nào là cố giả vờ làm nũng nên nàng cũng không quá thân thiết với tổ mẫu, nhưng ngược lại An Tây Nguyệt lại chính là tất cả niềm hạnh phúc của Tổ mẫu.
"Vũ nuôi đã cứu cháu một mạng nhưng lại không được báo ân, Hầu phủ An Bình của chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa như thế được, di nương còn muốn bán nữ nhi của bà ấy đi, nếu việc này truyền ra ngoài cả đời này Hầu phủ An Bình của chúng ta, sẽ trở thành tặc tử ác độc trong mắt người đời."
Ân Tây Nguyệt rất hiểu Lão phu nhân, bà ấy chú trọng nhất là danh tiếng, nếu như chuyện tối hôm nay vỡ lở ra sẽ khó tránh khỏi Hầu phủ bị người tiểu nhân cố ý mưu hại giống như bắt được cái đuôi của phủ, nên Hầu phủ An Bình khó thể tránh khỏi rơi vào trong vòng xoáy phân tranh.
"Lời của Nguyệt nhi nói có thật không?" Lão phu nhân quét đôi mắt qua hoàn cảnh hỗn loạn trong căn phòng củi cũ nát, một đám nha hoàn và lão bà còn có một tiểu nha đầu vết thương đầy người.
Lâm di nương trừng lớn hai mắt nhìn An Tây Nguyệt, bà ta hoàn toàn nhìn không rõ bộ dáng của nàng, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, bà ta đã hấp tấp quỳ xuống, trong mắt vạn phần sợ hãi. Canh giờ này sao Lão phu nhân lại đến Tây viện hẻo lánh này chứ, thường ngày vào canh giờ này Lão phu nhân đã sớm đi nghỉ ngơi rồi.
Lâm di nương rất nhanh phản ứng lại, trong mắt còn đâu ánh sáng hung hiểm vừa nãy mà đã sớm ôn hòa như nước, sắc mặt ửng đỏ sợ hãi và yếu ớt, tránh không đáp lại câu hỏi của lão phu nhân: "Lão phu nhân, ban đêm lạnh như vậy sao còn đi ra ngoài, bảo trọng cơ thể mới có thể dẻo dai được."
"Nếu ta không đến thì họ An phủ này sẽ trở thành họ Lâm phủ của ngươi rồi." Lão thái thái gõ gậy lên mặt đất vang lên tiếng cột cột, tuy không nhắc đến việc ai đúng ai sao, một tiểu thư Hầu phủ lại đi khóc lóc với một di nương, việc này đã không hợp phép tắc rồi. Bà ấy lại nhìn gương mặt Lâm di nương như yêu hồ, rồi nhớ đến Tiêu nhi bị váng đầu mới đi say mê ả ta.
"Nô tỳ không dám." Lâm di nương sợ đến vừa quỳ vừa run lẩy bẩy, không dám dùng gương mặt yêu hồ gặp người: "Nô tỳ tuyệt đối trung thành với Hậu gia, tuyệt đối không hai lòng. Nô tỳ sinh ra là người của An gia, chết cũng là quỷ của An gia, xin Lão thái thái minh giám cho."
Bình thường, Lâm di nương được Hậu gia sủng ái, nên từ khi Lâm di nương làm quản gia ba năm qua trong nhà mọi người đều bị bà ta xử lý gọn gàng, rạch rồi. Lão thái thái cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua, hơn nữa Mai thị không được đắc thế ở trong nhà, nếu Hậu gia đã nói cho Lâm di nương quản chuyện trong nhà, Mai thị cũng có thể đặt việc quản cửa nhà xuống nhường cho bà ta quản lý.
Nhưng Lão phu nhân nhìn không vừa mắt tiểu thiếp di nương là có nguyên nhân. Lâm di nương là con gái của nha hoàn rửa chân sinh ra trong phủ Thừa Tướng, sau đó không biết làm sao nha hoàn kia nhận được sự chú ý của Thừa Tướng đại nhân, rồi mới thành cá chép vượt Long môn thoát xác hoàn thai và ngay lập tức mang thai di nương này.
Trong ngày thường, mọi chuyện Lâm di nương đều suy nghĩ giúp cho An Tây Nguyệt, thân thiện với trưởng nữ hơn cả mẫu thân ruột thịt của nàng, bà ấy cũng không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy một cảnh tượng trái ngược như vậy.
"Tại sao Nguyệt nhi phải bảo vệ cho nha hoàn này?" Lão phu nhân hiền từ quan sát An Tây Nguyệt.
Lúc này ánh mắt của An Tây Nguyệt mới trở nên kiên định, con ngươi trong suốt to tròn và sáng ngời kia nhìn thẳng vào Lão phu nhân, nghiêm túc nói: "Hoàng Thượng lấy "Nhân ái" để trị thiên hạ, phụ thân được Hoàng Thương khoản đãi mới có An Bình Hầu phủ, cũng như chuyện trong nhà không thể bị người bụng dạ hẹp hòi truyền tiếng xấu ra ngoài. Chẳng phải An Bình Hầu phủ chúng ta có danh là nhân từ hay sao? Còn nữa, tuy bà vú không có ơn sinh ra Nguyệt nhi, nhưng cũng có ân chăm sóc cho uống sữa, Nguyệt nhi làm sao có thể vong ân phụ nghĩa như vậy được?"
Ánh mắt của Lão phu nhân sáng lên lấp lánh, ra vẻ tán thưởng gật gù: "Nguyệt nhi có tâm thiện lương, hiểu được báo ân là rất tốt."
"Lòng Tổ mẫu từ bi, Nguyệt nhi chẳng qua là mưa dầm thấm đất mà thôi, nên cháu hoàn toàn không có lòng nhân từ bao la như Tổ mẫu được." An Tây Nguyệt quỳ gối dưới chân Lão phu nhân, từ ngữ thành khẩn, tất cả đều là sùng kính.
Vì thế Lão phu nhân cũng nhàn nhạt ra hiệu cho Liễu ma ma đứng bên cạnh đến đỡ nàng dậy, nói: "Liễu ma ma, đưa Đại tiểu thư về phòng đi."
Liễu ma ma đỡ lấy cơ thể An Tây Nguyệt, nhưng bà ấy lại đột ngột cảm thấy không đúng, lo lắng nói: "Lão phu nhân, cơ thể của Đại tiểu thư rất nóng bỏng, nhìn có vẻ như đã chịu đựng rất lâu rồi."
Liễu ma ma là người có tuổi đại diện dưới trướng Ngọc Thị, cũng chính là hầu gái bên người của Lão phu nhân, có thể nói là bà ấy như tỷ muội của Lão phu nhân, một đời không có con cái, đã từng gả một lần nhưng vì bà ấy phúc ít nên trượng phụ sớm đã chết rồi. Sau đó, Lão phu nhân thương sót cho Liễu ma ma nên gọi Liễu thị trở về làm người hầu hạ bên cạnh mình. Liễu ma ma là một người tri kỷ và có địa vị cao đứng đầu trong phủ, cái gì bà ấy cũng có thể nói được.
Đôi mắt của Lão phu nhân tỉ mỉ quan sát An Tây Nguyệt, chỉ thấy nàng mặc một bộ y phục mỏng manh, ngay cả áo khoác cũng không mặc lấy một cái, bà ấy nghe nàng mới vừa rơi xuống nước vào giữa mùa đông được cứu lên không chết cũng còn được nửa cái mạng.
"Nhanh chóng đi mời Dương đại phu đến xem thử." Giọng của Lão phu nhân không thể nói là từ ái, nhưng cũng là quan tâm, dù sao đây cũng chính là cháu gái của mình.
An Tây Nguyệt biết nguyên nhân, ở kiếp trước nàng nghe lời của di nương, chỉ biết Lão phu nhân không thương yêu trưởng nữ còn là một bà già trọng nam khinh nữ, chỉ thích mỗi cháu trai. Nhưng khi nương nàng sinh ra đệ đệ thành một đứa ngốc, Lâm di nương thường thì thầm to nhỏ bên tai nàng, nói rằng Tổ mẫu chán ghét nương nàng đến mức nào.
Cha nàng là người hiếu thuận, Lão phu nhân lại không thích nương nàng, nên phụ thân nàng cũng không thích theo. Vì thế An Tây Nguyệt thường hay đem hết tất cả mọi nguyên nhân này đổ lên đầu Lão tổ mẫu, mỗi khi nhìn thấy Lão tổ mẫu, An Tây Nguyệt sẽ không tỏ ra vẻ làm nũng, mà chỉ đối xử rất qua loa với Lão tổ mẫu.
Sau đó, An Tây Nguyệt tự quyết định gả cho Nam Cung Hạo, vốn Lão phu nhân đã không đề cao hắn ta, nhưng An Tây Nguyệt lại đòi sống chết phải gả cho Nam Cung Hạo, vậy nên Lão phu nhân cản không được, một đứa con trai trong Hoàng Gia mặc kệ đức hạnh của hắn như thế nào chí ít hắn ta vẫn giàu có, Lão phu nhân đành mở một mắt đóng một mắt, mặc kệ mọi chuyện.
Kiếp này, cuối cùng nàng cũng hiểu mọi chuyện rồi, tất cả mọi chuyện xích mích đều do Lâm di nương gây ra.
Nghĩ đến đây, viền mắt của An Tây Nguyệt đỏ hoe, nàng quỳ xuống chân thành, nói thật chậm: "Tôn nữ cảm ơn Tổ mẫu."
Hai tay An Tây Nguyệt tạo thành chữ Thập, dập đầu với Lão phu nhân, tiếng bịp bịp vang lên, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống, khóc đến mức làm lòng Lão phu nhân mềm nhũn ra, bà ấy muốn cởi áo choàng ra khoác lên người cho An Tây Nguyệt, giờ là giữa mùa đông, người quỳ gối kia chính là cháu gái của bà ấy, sắc mặt của Lão phu nhân cũng rất nhanh thay đổi.
Nhưng mặt của Lâm di nương vẫn như cũ, bà ta phải đoạt được hào cảm của Lão phu nhân, nên vội vàng cướp trước Lão phu nhân, ôm An Tây Nguyệt vào trong lồng ngực, đồng thời khoác áo choàng cổ tròn lông chồn lên người An Tây Nguyệt, quấn chặt lấy cơ thể nho nhỏ của nàng, giống như sợ An Tây Nguyệt bị mùa đông làm cho hỏng.
Trong ngày thường, dáng vẻ của bà ta ra sao, thì hôm nay cũng y như vậy.
Nhưng Lâm di nương lại không ngờ, khi bà ta cuống quít cởi áo khoác ra thì hoa văn dị thường cao sa Cát Tường Mẫu Đơn chói mắt lộ ra ngoài, từng đóa hoa sáng quắc, xinh đẹp tuyệt luân, lai quần trắng kia chính là tơ lụa do quý nhân có tài ở Kinh Đô mặc, có giá trị không hề nhỏ.
Một di nương của Hầu phủ, điệu bộ này cũng không thấp. Đôi mắt của lão phu nhân lạnh đi, nhưng bà ấy cũng không lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.