Chương trước
Chương sau
Lâm di nương xem kỹ An Tây Nguyệt, nhìn đôi mắt linh động kia cũng không cảm thấy có cái gì khác lạ, đành nở nụ cười từ ái nhợt nhạt: "Di nương cũng vì suy nghĩ cho Đại tiểu thư, những nô bộc thấp hèn này suýt chút nữa đã làm hại Đại tiểu thư, di nương sẽ không khoan dung cho các nàng."
Nếu là kiếp trước, An Tây Nguyệt sẽ không biết Lâm di nương đang diễn kịch, nên chắc chắn nàng sẽ ngây ngốc bị Lâm di nương lừa nghĩ rằng, bà ta thật sự đang suy nghĩ cho chính mình.
"Nguyệt nhi rơi xuống nước là nhờ bà vú nhảy xuống hồ nước để vớt con lên, con được bà vú cứu mạng, Ny Tử là con của bà vú lẽ ra Hầu Phủ của chúng ta phải đối xử thật tốt và công bằng với nàng ấy mới phải, sao lại cho người đánh nàng ấy thương tích khắp người còn nhốt vào phòng chứa củi, thế là đạo lý gì chứ." An Tây Nguyệt nghiêm túc nói rõ ràng từng câu, từng chữ sắc bén không để bất kỳ khe hở nào cho Lâm di nương ngụy biện.
Đột nhiên đôi mắt của Ngô ma ma sẹt qua một tia lạnh, vẫn không nắm bắt được tình hình, còn tưởng Đại tiểu thư là một con thỏ trắng bé nhỏ như lúc trước, mụ ta chỉ vào An Ny Tử chửi ầm lên: "Tiện tỳ này miệng lưỡi sắc bén, không chịu nghe theo quản giáo, nàng ỷ vào mình là người đại diện của Đại tiểu thư nên chống đối Lâm di nương, tiện nô bực này sớm nên đánh cho chết rồi mới xong được, phi, tiểu tiện nhân."
Ngô ma ma thừa dịp An Tây Nguyệt đến phòng chứa cửi, lập tức vào trong sân báo tin cho Lâm di nương, Đại tiểu thư tàn nhẫn giội thẳng một chậu nước lạnh lên người mình, mụ ta luôn ghi hận ở trong lòng.
Lời này có nghĩa là tuy trong phủ có Đại phu nhân nhưng Lâm di nương vẫn quản gia.
An Tây Nguyệt thầm nghĩ bản thân kiếp trước mình đã ngu ngốc rất nhiều, ngay cả trò vặt kém cỏi này mà cũng không thấy.
Vốn Lâm di nương muốn xử lý từng người bên cạnh Đại tiểu thư, đầu tiên là Khương ma ma đã chết rồi, bây giờ bà ta không tin một con nha đầu mười bốn mười lăm tuổi mà mình trị không được.
Ngô ma ma không hề có chút tôn kính nào đối với An Tây Nguyệt, đôi mắt lộ ra tia tàn nhẫn, cùng trong lúc này, bà ta cũng đang vô mông nịnh nọt Lâm di nương.
"Ngô ma ma ngông cuồng như thế, chẳng lẽ đang dựa vào Lâm di nương mới dám làm như vậy sao?" Trong tròng mắt của An Tây Nguyệt lóe lên một tia sáng lạnh, nhưng trên mặt lại chợt nở nụ cười nhợt nhạt, thẳng thắn nói: "Ba năm nay di nương đã quản lý Hầu Phủ thật cực khổ lắm rồi, nếu không Nguyệt nhi đi bẩm báo với phụ thân và tổ mẫu, nói di nương khổ cực đến mức không có thời gian quản giáo nô bộc, không bằng trả chìa khóa lại cho mẫu thân con đi."
"Làm càn, còn không mau xin lỗi Đại tiểu thư." Lâm di nương liếc đôi mắt lạnh về phía Ngô mụ mụ, bà ta nhìn kỹ An Tây Nguyệt, hôm nay Đại tiểu thư có chút không giống như ngày xưa, nói chuyện cũng trở nên sắc bén và cay nghiệt hơn.
Bỗng nhiên, Ngô ma ma nghe theo lời Lâm di nương quỳ xuống, dập đầu liên tục nhận tội: "Đại tiểu thư đã xuyên tạc ý của nô tỷ rồi, nên đừng làm đến việc thái quá như vậy, Lâm di nương tận tâm tận lực quản lý Hầu Phủ, nô tỳ không dám bất kính với Đại tiểu thư."
"Đại tiểu thư không cần tức giận, một tỳ nữ mà thôi sửa đổi là được, di nương sẽ chọn mười tám người nô tỳ tốt hơn đưa tới cho Đại tiểu thư, mẫu thân của An Ny Tử đã chết ở Hầu Phủ chỉ sợ nàng ấy còn sống ở trong phủ lòng sẽ sinh ra oán trách, sẽ bất lợi cho Đại tiểu thư." Tuy Lâm di nương có rất nhiều sự ngạc nhiên và nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn thể hiện sự hòa ái dễ gần, trong đôi mắt tràn ra vẻ hiểu ý, nhan sắc mười phần mỹ lệ, khóe môi mang theo nụ cười khéo léo dịu dàng, bà ta giả vờ mọi chuyện đều đang suy tính cho An Tây Nguyệt, thật sự còn dễ thân hơn cả mẹ của nàng.
An Tây Nguyệt nghiêm mặt nhìn thẳng vào Lâm di nương, kiếp trước nàng cũng nhìn quen với điệu bộ này của Lâm di nương rồi. Kiếp này, nếu như nàng còn ngu ngốc thì ông trời thật sự sẽ kéo nàng xuống mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không thể siêu sinh mất.
"Cảm ơn hảo ý của Lâm di nương, nhưng nha hoàn khác Nguyệt nhi không dám dùng." Con ngươi An Tây Nguyệt lạnh lẽo nhìn chằm chằm từng tất da thịt trên mặt của Lâm di nương, dường như chỉ muốn nhìn kỹ xem bà ta có để lộ ra chút dấu vết nào không.
Lâm di nương bị nàng nhìn chằm chằm mà rung rẩy trong lòng, dung nhan mỹ lệ hiện lên một tia không dám tin, xưa giờ Đại tiểu thư không dám ngỗ nghịch với bà ta như thế. Bà ta suy ngẫm lại: "Lời nói của Đại tiểu thư có ý gì? Đại tiểu thư đã biết được cái gì?"
Lâm di nương tinh tế xem An Tây Nguyệt, một con nhóc mười lăm tuổi, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa thì lấy từ đâu ra cái tâm nhãn như thế.
Thuận tiện con ngươi Lâm di nương cũng liếc về phía An Ny Tử, dường như bà ta muốn ăn tươi nuốt sống cả nàng ấy, con nha đầu chết tiệt này, mình nhất định phải tuyệt đường lui của nó, khiến cho nó muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong. Hôm nay, bà ta định không cho Đại tiểu thư đưa An Ny Tử đi, An Ny Tử có biết mấy chuyện bí mật đó không.
Lâm di nương suy tính nửa phút, trong tâm suỵt nhẹ một tiếng, bà ta chỉ là đánh chết một bà lão mà thôi cũng không đáng cho Đại tiểu thư phải vạch trần đến tận gốc rễ như thế. Bà ta đổi ngữ điệu sang chút lạnh lùng, nói: "Khương ma ma đẩy Đại tiểu thư xuống nước, chứng minh tâm địa của bà ta đen tối đến mức nào, vì vậy bà ta đáng chết."
"Lâm di nương đánh chết nương ta, còn nói nương ta hại Đại tiểu thư sao? Hừ! Nếu không có nương của ta nhảy xuống nước cứu Đại tiểu thư, Đại tiểu thư sớm đã bị Lâm di nương hại cho chết rồi." An Ny Tử tức giận, cắn cánh môi nhỏ tức giận mặng Lâm di nương. Trong đôi mắt của nàng ấy tràn đầy sự thù hận, con ngươi đỏ chót căm tức nhìn đám bà lão và Lâm di nương, nắm tay xiết chặt lại, nương của nàng bị một gậy rồi một gậy liên tục đánh, trên gậy còn dính máu tươi của nương nàng, cuối cùng nương nàng bị đánh đến chết.
Bây giờ Lâm di nương lại dám đổi trắng thay đen, An Ny Tử biết nàng ấy có phản kháng hay giãy dụa cũng vô dụng, nàng ấy chỉ là một nô tỳ hạ đẳng, Lâm di nương muốn đánh giết các nàng dễ như bóp chết một con kiến.
Trong đôi mắt trong suốt của An Tây Nguyệt hơi đổi, cánh môi mím chặt, vô tội nhìn Lâm di nương, nói thật chậm: "Di nương chắc chắn là bà vú đẩy Nguyệt nhi xuống nước sao?"
Giờ phút này cuối cùng Lâm di nương không thể nhịn được mà xiết chặt nắm đấm lại, gân máu đều lộ hết cả lên, hôm nay Đại tiểu thư vô cùng kỳ quái, câu nói này là đang nhắc nhở bà ta sao?
Ba năm, tuy bà ta nắm giữ quyền cai quản cái nhà này ba năm, nhưng trước giờ bà ta vẫn chỉ là một di nương nhỏ bé, Lâm nhi tốt đẹp như vậy vẫn chỉ là một thứ nữ. Đột nhiên trong lòng Lâm di nương sinh ra một tâm tình xấu, ban đêm sâu như thế, ở nơi này hẻo lạnh như vậy, Đại tiểu thư tự nhiên biến mất, bà ta cũng có cách toàn vẹn để cho qua chuyện này.
Đột nhiên giọng nói của Lâm di nương lạnh lùng, bay bỏng giữa không trung, cắt vào trong mà đêm đen tĩnh mịch: "Dùng tay đánh miệng tiện tỳ này, đánh chết tiện tỳ này vì báo thù cho mẫu thân dám to gan mưu hại Đại tiểu thư."
An Tây Nguyệt mím môi cười lạnh, tiếp đến đón chờ nàng có phải là sẽ ôm thi thể của nàng gào khóc kêu: "Đại tiểu thư vì sao lại chết thê thảm như thế" có phải không, đương nhiên An Tây Nguyệt nhìn thấy tâm tư Lâm di nương, nàng không ngờ Lâm di nương đã giả vờ, còn ôm nhiều tâm tư giả vờ như thế.
Xem ra Lâm di nương đã động sát tâm với nàng rồi.
Với chút bản lĩnh của Lâm di nương đó, có cố gắng cũng chẳng thế làm nàng bị thương được, nhưng nàng lại không để cho Lâm di nương tiện nghi làm việc kích động như thế.
Cùng lúc này, đám bà lão bên trong phòng chứa củi được kêu lại đây, mỗi người đều giống như hổ như sói đánh về phía An Ny Tử và An Tây Nguyệt...
An Tây Nguyệt tính toán thời gian, liếc về ánh nến yếu ớt ở phía xa, đột ngột nhanh như cắt xoay một vòng...
Lúc này, trong mắt An Tây Nguyệt đều tràn đầy sự sợ hãi và e ngại, cơ thể yếu ớt lảo đảo, đôi gò má nhỏ yêu kiều mềm mại vì sốt mà càng trở nên hồng hào hơn, nàng cao giọng gọi lớn: "Sao muốn lấy mạng của dân lành, bẻ cong quốc pháp, chẳng lẽ di nương không sợ hồn ma đến đòi mạng sao?"
Nước mắt An Tây Nguyệt như hạt châu lớn từng giọt từng giọt rơi xuống như sóng lớn làm vỡ đê sông Giang Hà, y phục đơn bạc mặc trên người, cơ thể vừa kịch liệt run lẩy bẩy trong đêm đông lành lạnh, vừa biểu diễn màn kịch di nương bắt nạt trưởng nữ...
"Di nương xin người hãy thả Ny Tử ra, nàng ấy đã cùng Nguyệt nhi lớn lên, vú nuôi chết rồi, Ny Tử đã đáng thương lắm rồi, hu hu, di nương xin người hãy buông tha cho nàng đi, Ny Tử đã phạm tội đến người, Nguyệt nhi sẽ chịu tội với người thay nàng..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.