Edit: Vũ Quân
Nhưng Nghiêm Kỳ lại không há miệng, làm cho Chu Y Y không rõ nguyên do, cô không thể không lại một lần nữa nhẹ giọng dỗ dành.
"Há miệng... Ăn cháo nào... A..."
Chu Y Y giống như dỗ trẻ con, mở miệng làm mẫu cho Nghiêm Kỳ, nhưng đôi môi Nghiêm Kỳ vẫn mím chặt.
"Lại làm sao vậy?" Chu Y Y cười khẽ thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ.
"Em đút anh ăn."
"Em không phải đang đút sao?"
"Em dùng miệng đút anh ăn, bằng không anh sẽ không ăn." Trong lòng Nghiêm Kỳ có ủy khuất, lời nói việc làm cũng tùy hứng theo.
Nội tâm Chu Y Y xem thường một phen, cô hít một hơi thật sâu. Mặc niệm: Không cần bực bội với người bệnh, không cần bực bội với người bệnh.
"Được rồi."
Cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, bằng không còn có thể làm sao bây giờ? Tự cô gây ra họa có quỳ cũng phải giải quyết!
Múc một muỗng cháo ngậm ở trong miệng, Chu Y Y cúi người dán sát vào môi Nghiêm Kỳ, thật cẩn thận mở miệng, phòng ngừa cho cháo từ trong miệng tràn ra. Sau khi dán vào trong chốc lát Nghiêm Kỳ mới chậm rì rì vươn đầu lưỡi, đem cháo trong miệng cô quét vào miệng mình nuốt xuống. Lại nhân lúc môi Chu Y Y định rời đi, ôm chặt cô hôn sâu một hồi.
Muỗng cháo thứ hai khi ngậm ở trong miệng đút qua, Nghiêm Kỳ đã thành thật hơn nhiều. Chẳng qua bàn tay nhàn rỗi lại vuốt ve hai vú trắng nõn phồng lên của Chu Y Y, bắt được quả anh đào kiều mềm kia lôi kéo qua lại. Trêu chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-gi-chua-khoi-cho-anh/1753113/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.