Cố Dĩ An cho rằng bị Ôn Thần ôm ngủ, cô sẽ giống như trước kia mà dẫn tới mất ngủ cả đêm do tâm lý bài xích, nhưng đêm nay, không cần bất kỳ thuốc ngủ nào, cô ngủ cực kỳ say.
Tại sao lại như vậy?
Rửa mặt xong, Ôn Thần nhìn thấy cô đang ngồi trên giường vẻ mặt dại ra, "Thân thể em không thoải mái sao?"
Cố Dĩ An lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không có."
Cô xuống giường đi vào toilet, mở vòi nước dùng nước lạnh vỗ lên mặt, nhớ lại tối qua sau khi cùng Ôn Thần trở về khách sạn, cô đã bị anh bế lên giường, anh không ngừng nói bên tai cô: "Đừng cự tuyệt tôi bảo bối, tôi chỉ muốn ôm em ngủ, chỉ ôm một lúc thôi."
Lời nói và mùi hương trong miệng của anh dường như có tác dụng thôi miên, bất tri giác cô nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ say.
Đối mặt với loại biến hóa này của mình, Cố Dĩ An quyết định đi gặp bác sĩ tâm lý của mình.
......
Trong một khoảng sân kiểu Trung Quốc ở khu Tĩnh An, trên tấm bảng treo trước cửa chỉ có một chữ "An", hoa hồng trên hàng rào trước cửa đang nở rộ, một cơn gió thổi qua, hương thơm thoang thoảng bay vào mũi; sâu trong khu trung tâm náo nhiệt, những tòa nhà xung quanh cao chót vót, khiến khoảng sân này cực kỳ độc đáo.
Người qua đường đi qua sẽ luôn dừng chân ngắm nhìn vài lần, người trẻ tuổi sẽ tới đây chụp ảnh làm kỷ niệm.
Hơn một năm sau mới quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-danh-nghia-hon-nhan-can-bo-cap-cao-/3619825/chuong-10.html