*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúng tôi ăn xong là anh Triệu đưa 3tôi về ngay.
Chỉ là tốn thời gian trên đường hơi nhiều, ăn cơm mười phút, đi đường hai tiếng.” “...
Thật hay giả2 thế? Hai người ngồi ăn có mười phút?”.
Vừa lòng chưa? Cố Thành Kiêu âm thầm cúp ánh mắt ai oán xuống như học sinh tiểu học biết sai thì sửa, ngồi ngay ngắn ở đó, ngoan ngoãn ăn từng gắp mì.
Bây giờ Lâm Thiển không đi được, bác sĩ đã dặn không được để đầu gối dùng sức ít nhất ba ngày, để cơ bắp bị tổn thương trở lại vị trí cũ và thuyên giảm đã.
Ba ngày sau cũng chỉ có thể đi chậm, cố gắng bớt đi lại, để hồi phục hoàn toàn ít nhất cũng phải mất gần nửa tháng.
Chuyến du lịch lần này coi như tan thành bọt nước, nhưng bọn họ vẫn có thể tham gia hoạt động trại hè gia đình với bọn trẻ.
Ăn xong, Cố Thành Kiêu bèn lặng lẽ đặt đũa xuống, khẽ hỏi, “Hình như anh nghe nói...
Bản thân anh ấy cũng rất cầu tiến, từng đi du học.
Mặc dù xem mắt rất nhiều lần nhưng anh ấy đã nói rồi, tìm bạn đời thì ít mà tốt, tìm đúng người mới kết hôn.” Lúc đánh giá Triệu Húc Nghiêu, đương nhiên Lâm Thiển không hề lơ là ánh mắt âm thầm để ý của Cố Thành Kiêu, “Tôi thấy anh ấy là một người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854199/chuong-987.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.