*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, th3ấy đứa bé đó sắp đập đầu xuống đất, từ phản ứng theo bản năng, Lâm Thiển không màng đến đầu gối đang đau điếng, bèn nhanh 2chóng tóm lấy cánh tay đứa bé.
Rầm, xe trượt ngã xuống, đầu xe đâm sầm vào vũng bùn, còn đứa bé bị Lâm Thiển xách 5lên nên có lẽ sợ hoảng hồn, khóc lớn.
Cùng lúc đó, có tiếng la chói tai từ trong hẻm vọng ra, là người mẹ vội đuổi4 theo đứa bé ở phía sau, nhưng thực tế lại không đuổi kịp.
Thế là, cô hất tay anh ra, “Tôi không sao.” Mẹ đứa bé quở mắng: “Còn khóc nữa hả, là con đâm phải người ta, người ta không khóc, con khóc cái gì? Mau xin lỗi ngay!” Đứa bé vừa nức nở vừa nói: “Cháu xin lỗi ạ.”
Lâm Thiển bước tới xoa đầu đứa bé, “Không sao, nhưng lần sau không được lao ra khỏi hẻm nhanh như thế, lỡ như có xe hơi thì sao? Phải nghe lời mẹ đấy.” Cậu bé đột nhiên kéo tay Lâm Thiển, khóc lóc van xin: “Cô ơi, cô có thể xin mẹ cháu giúp cháu không ạ, đừng vứt xe trượt của cháu.
Cháu bảo đảm sau này sẽ cẩn thận mà!” Lâm Thiển cười, nói bằng giọng của người từng trải: “Chỉ cần cháu nghe lời thì mẹ cháu sẽ không vứt xe trượt của cháu.” Cậu bé quay sang nhìn mẹ: “Thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854198/chuong-986.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.