Lâm Thiển không biết Cố Thành Kiêu về phòng từ lúc n3ào
Cô chỉ biết rằng sau nửa đêm, trong chăn2 nóng hệt như lò nướng làm cô chỉ muốn đá chăn, như5ng nhớ đến bọn trẻ, cô lại không thể đá.
Th4ế là suốt một đêm, Lâm Thiển mơ mơ màng màng, ngủ k0hông sâu, nhưng cũng không tỉnh lại, ngủ rất mệt mỏi
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Thiển đã bị âm thanh rầm rầm bên cạnh đánh thức
“Sao vậy Bắc Bắc? Đừng ngã xuống dưới đó con” Lâm Thiển duỗi tay bật chiếc đèn bàn ở đầu giường, nhưng lại bị gương mặt tương tự Bắc Bắc nhưng to hơn Bắc Bắc mấy lần dọa hết hồn, suýt nữa hét toáng lên
“Cố Thành Kiêu, anh làm gì thế? Đêm hôm khuya khoắt..
Còn..
Bắc Bắc đâu?” “Gì mà khuya khoắt, trời đã sắp sáng rồi.” “Bắc Bắc đâu? Anh đưa Bắc Bắc đi đâu rồi?”
“Đây, ở dưới.” Lâm Thiển nhoài người ra nhìn, Bắc Bắc đang ngủ trên sàn nhà ở dưới giường: “Ôi trời, Cố Thành Kiêu, anh thế này thật quá đáng, tại sao có thể để con trai ngủ trên sàn nhà chứ?” “Không phải đã trải nệm sao, anh cũng ngủ như thế cả đêm rồi, thoải mái lắm.” “Anh quá đáng lắm!” Lâm Thiển nhào qua, định ôm Bắc Bắc lên
Cố Thành Kiêu ôm cô, ngăn không cho cô nhúc nhích
“Tự nó không cẩn thận nên lăn xuống giường, rớt trúng người anh.” “Cái gì? Lăn xuống giường? Để em xem thử.” “Aiz, là nó rớt trúng anh, anh mới là người bị đập trúng này, không phải nó.” “Anh da dày thịt thô, không sao.” Cố Thành Kiêu ôm chặt cô, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854147/chuong-935.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.