Một đám đông lại tuôn ra, Bắc Bắc mở to cặp mắt nhìn chằm chằm vào3 sâu bên trong.
“Oaanh thấy ba rồi!” Hiếm có khi Bắc Bắc2 la to, vẻ mặt kích động
“Ở đâu?” “Ở đó kìa, người cao nhấ5t bên trong đấy.” Mọi người nhìn theo phương hướng Bắc Bắc chỉ
Đúng vậy, trong đám người, dáng dấp cao gầy của Cố Thành Kiê0u cao hơn người bình thường xung quanh một cái đầu, theo sát phía sau là đám người Phạm Dương Mộc, ai nấy đều để đầu đinh gọn gàng giản dị
Bọn họ sải chân bước đi, rất giống một nhóm đàn ông chín chắn thành thục, không hề kém cạnh nhóm nam thần tượng nổi tiếng trong giới giải trí
Những người đi bên cạnh cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần
Đám người Lâm Húc liên tục vẫy tay với bọn họ, Nam Nam hăng hái nhảy chồm về trước: “Ở đâu, mẹ ở đâu?” Hà Viễn ôm Nam Nam qua: “Cháu xem, ba ở bên đó kìa, đang đi đến đấy.” Cô bé thấy ba, nhưng không thấy được mẹ
Lúc này Lâm Húc cũng ôm Bắc Bắc lên, thấp giọng hỏi: “Bắc Bắc cháu nhìn cho kĩ xem, có thấy mẹ về không?” Bắc Bắc bóc mẽ một câu: “Mẹ lùn quá, phải tới gần mới thấy được.” Lúc này Cố Thành Kiều đã thấy bọn trẻ
Anh vừa nói cho Lâm Thiển xong, Lâm Thiển đã lập tức phóng nhanh về hướng cửa ra vào giống như ngựa hoang đứt cương
“Mẹ, mẹ!” Nam Nam vô cùng phấn khích, dang rộng hai tay về phía mẹ, nước mắt rơi lã chã: “Mẹ mẹ, là mẹ thật rồi!” Lâm Thiển chạy ra đầu tiên, ôm lấy Nam Nam,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854146/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.