*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Y tá trưởng lại đi làm việc khác. Phó Bạch Tuyết thở dài một hơi, đi qua đi lại ngoài hành lang.
Đi một hồi, cô chợt nhìn thấy Trác Việt, chỉ thấy anh ta đang nửa nằm trên giường bệnh, nhắm mắt, trán vã mồ hôi, sắc mặt không tốt lắm.
Anh ấy lại nhập viện rồi sao? Thủ trưởng Cố nói tối qua anh ấy dẫn bọn họ tiến vào thôn, cùng nhau cứu ba cô ra.
Nghĩ vậy, đôi chân của Phó Bạch Tuyết không nghe sai bảo mà đi về phía phòng bệnh của Trác Việt.
Vừa đi được hai bước thì bóng dáng của một cô gái bỗng xuất hiện ở trước giường bệnh của Trác Việt,3cô ấy cầm khăn mặt chu đáo lau mồ hôi cho Trác Việt, chăm sóc ân cần trong lúc anh ta hôn mê.
“Cốc cốc cốc!” Cô gõ cửa.
Diệp Thủy Tiên quay lại xem, ngạc nhiên nhìn cô. Là con gái của Tiến sĩ Phó, Phó Bạch Tuyết.
“Tôi tên Phó Bạch Tuyết, chào cô.” Phó Bạch Tuyết chủ động đưa tay ra với cô ấy.
Diệp Thủy Tiên hơi chần chừ, chuyện nên tới cuối cùng cũng tới, tránh cũng không tránh khỏi. Thế là, cô ấy cũng thản nhiên đưa tay ra, “Chào cô.”
Cô ấy nói tiếng Anh.
Nghe thấy giọng nói này, Phó Bạch Tuyết tựa như đã từng quen biết, ngạc nhiên nhìn cô ấy chằm chằm.
Lúc bị giam trong gian nhà2gỗ, mỗi ngày đều có người đến đưa cơm cho cô, còn len lén giấu đồ nhổ đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854129/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.