*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thiển thở dài, “Chị Tào, chị đứng lên trước đã, chị làm như vậy là đang làm chúng tôi khó xử.”
Tào Tuệ Hân lại nhân cơ hội cầu xin, “Chỉ cần hai người nhận lời cứu Diệu Diệu thì tôi sẽ đứng lên.”
“Chị còn muốn đặt điều kiện cho chúng tôi sao?” Có nhiều người không biết xấu hổ, không cần mặt mũi là gì. Cố Thành Kiêu hiếm khi tức giận như vậy, “Đừng có được voi đòi3tiên!”
Tào Tuệ Hân khóc sướt mướt: “Tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi với Diệu Diệu thật sự đã cùng đường rồi, ở nước ngoài làm gì cũng cần đến tiền. Tôi không có thu nhập gì hết, tiền để dành trước kia, bây giờ không biết còn chống chịu được bao lâu nữa.”
“Số phận Diệu Diệu nhà tôi thật không tốt, mù quáng đi theo một người đàn ông, bây giờ người ta cũng bỏ mặc nó, tương lai của nó bị hủy hoại rồi. Tôi cũng vô dụng, không dạy dỗ con cho tốt. Nhưng bây giờ nó cũng đã nhận được bài học, tôi cũng nhận ra sai lầm của mình rồi.”
“Thủ trưởng Cố, bà Cố, xin hai người rủ lòng thương, nể tình ông hai nhà họ Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854128/chuong-916.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.