*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi mắt Lâm Húc đong đầy nước mắt, ông gật đầu mạnh: “Đúng vậy, nhất định chúng ta sẽ không tha cho ông ta
Thiển Thiển, nếu có gì cần ba giúp thì con cứ việc nói.”
“Dạ.”
Hà Hâm vẫn không có phản ứng
Nhịp tim bà ổn định, không có dao động nhấp nhô bất thường, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào
Đối với bọn họ mà nói, cơ hội hai cha con ngồi trò chuyện thể này là vô cùng hiếm hoi
Những năm gần đây, Lâm Húc bận rộn, Lâm Thiển cũng bận rộn, lâu rồi hai cha con chưa ngồi xuống từ từ tâm sự như thế này.
Đột nhiên Lâm3Thiển phát hiện, tóc mai Lâm Húc đã thêm nhiều sợi bạc, trán cũng tăng vài nếp nhăn
“Ba.” Cô kéo tay ba, bùi ngùi nói: “Ba đừng cố sức làm việc quá
Ba đã không còn trẻ nữa, con hi vọng ba mẹ đều khỏe mạnh, mãi mãi ở bên cạnh con.”
Lâm Húc sờ đầu con gái, cười: “Con bé ngốc, con cũng biết nói ba không còn trẻ nữa
Con người già rồi thì sẽ có ngày phải ra đi, sao có thể ở mãi bên con được?” Lâm Thiển: “Con mặc kệ, trước đây ba không thể ở bên cạnh con, bây giờ bù lại
Ba phải sống đến một trăm tuổi, vậy là còn hơn bốn mươi năm, cộng thêm mười lăm năm, vậy thì ít nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854053/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.