*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lần nó còn giở tính không chịu ăn cơm, con nấu cho một đĩa cá quế chiên xù, trộn nước sốt là nó có thể ăn được một bát lớn
Ôi trời, càng nói là con càng thèm
Con ăn thịt kho dứa trước để giải thèm cái đã.” Lâm Húc cũng rất mong chờ, mấy lần muốn tìm cơ hội chen vào _ “Tôi có lộc ăn không nhỉ?” Nhưng ông không dám thốt thành lời.
Đột nhiên Lâm Thiển cảm khái trong lòng
Lúc cô còn nhỏ, luôn có một nguyện vọng là hi vọng ba mẹ có thể cùng nhau ăn cơm
Một nhà ba người cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên
Cô luôn cho rằng nguyện vọng này là tham vọng quá đáng
Nhưng không3ngờ đến hôm nay, đột nhiên nguyện vọng của cô lại được thực hiện
Trong lòng cô rất cảm động, đôi mắt cay cay.
“Ba, nào, chúng ta húp cạn bát canh gà này.” Lâm Húc cười ha ha, vui vẻ như đứa trẻ
Ông đã không nhớ nổi lần cuối cùng mình cười vui vẻ nhẹ nhõm không có gánh nặng gì là lúc nào rồi
Có lẽ là lúc nhận lại Lâm Thiển, có lẽ là lúc về nước lập nghiệp thành công, cũng có lẽ là lúc đón Lâm Thiển và hai đứa cháu về ở sân bay..
Thì ra đây mới là ước nguyện ban đầu của ông
Nhiều năm trôi qua, sở dĩ ông vẫn luôn không vui vẻ là vì ông đã đánh mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854030/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.