*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng Lâm Thiển đã mở cửa xe, lên xe rồi: “Em cầm theo áo khoác, anh mau lái xe, lái xe nhanh lên, nhanh!”
Cố Thành Kiêu bất đắc dĩ lái xe đi.
Lâm Húc được đẩy vào phòng cấp cứu
Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đang lo lắng ngồi chờ ở ngoài.
Sáng sớm mùa đông, nhiệt độ thấp, gió lạnh trong hành lang bệnh viện mang theo răng cưa thổi đau cả mặt
Lâm Thiển đánh giá thấp cái rét lạnh sau ngày Đông Chí
Hệ thống sưởi mỏng manh trong hành lang bệnh viện có cũng như không
Cô lạnh run cầm cập, cho dù khoác thêm áo khoác của Cố Thành Kiêu cũng lạnh như cũ.
Cố Thành Kiêu ôm cô khuyên: “Vào phòng khám bệnh chờ đi, trong đó ấm hơn, anh ở ngoài này chờ được rồi.”
“Không,3em không sao.” “Anh nhìn ba em rồi, không có gì đáng ngại đâu.” “Nếu không có gì đáng ngại thì ba sắp ra rồi, em chờ thêm tí nữa.” Cô đang nói thì bác sĩ bên trong đi ra, “Người nhà Lâm Húc.” “Có đây.” Lâm Thiển xông lên trước, “Tôi là con gái Lâm Húc.” Bác sĩ nhìn vợ chồng Cố Thành Kiêu, thì ra là người quen
Ông ta an ủi: “Yên tâm đi, bệnh nhân ngất xỉu vì lao lực quá độ, đầu gối đụng bị thương nhẹ thôi
Không có gì đáng ngại cả
Ông ấy tỉnh lại thì có thể về nhà rồi.” Cuối cùng Lâm Thiển cũng thở phào: “Vậy tôi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/854029/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.