Màn đêm buông xuống, tất cả xô bồ, ồn ào, náo nhiệt đều trở nên tĩnh lặng.
Cố Thành Kiêu lái xe, Lâm Thiên ngồi trên ghế phụ, nghiêng đầu tựa vào kính xe. Nhìn đèn đường ngoài phố lùi dần về sau, cô đột nhiên có cảm giác2hốt hoảng.
“Mệt lắm không?”Anh dịu dàng hỏi, duỗi cánh tay dài xoa bóp bả vai cô với sức lực vừa phải.
Lâm Thiển tránh ra một chút: “Anh tập trung lái xe đi.” “Không sao, anh cẩn thận lắm. Bây giờ xe trên đường không nhiều, nhích lại đây5anh xoa bóp cho.” Thế là Lâm Thiển xê dịch về phía anh. Cả ngày nay cô ngồi làm việc ở trong văn phòng, eo mỏi, lưng đau, cổ như sắp gãy tới nơi. Cố Thành Kiêu vừa lái xe vừa nói: “Hà Mộ Tình đi rồi.”
“?” Lâm6Thiên kinh ngạc nhìn anh: “Không phải bảo để qua thời gian thử việc sao? Khó lắm anh mới nhìn trùng cô ta mà.”
“Nói chuyện cho rõ ràng, anh nhìn trúng học thức của cô ta, chứ không phải nhìn trúng cô ta.”
“Ờ, thế thì cái người vừa5học thức vừa có tài này sao lại bỏ đi? Anh không giữ lại à?” Cố Thành Kiêu bĩu môi, nghiến răng tức giận nhìn sang cô, thuận tay bóp mặt cô: “Đừng có nói chuyện kiểu quái gở đây với anh.” Sau đó, Cố Thành Kiêu kể3hết đầu đuôi ngọn ngành chuyên sáng sớm hôm nay cho cô nghe, kể cả chuyện Hà Mộ Tình gọi điện thoại cá nhân cho anh. Lâm Thiên nghe xong thì sực tỉnh, lắc đầu cảm thán: “Chậc, chậc, chậc, đúng là tuổi trẻ không biết chờ thời cơ. Chỉ mới có vậy mà cô ta đã ra tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853752/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.