Lâm Thiển vô cùng áy náy, vội vàng ngồi xổm xuống dỗ dành, “Xin lỗi con, mẹ quên không mang thẻ đưa đón nên không vào được. Thật ra mẹ là người đứng chờ đầu tiên, thật đấy, có chú ấy biết kìa.”
Lâm Thiển chỉ vào Cố Thành Kiêu đang đứng phía sau, cô nói đột ngột đến mức Cố Thành Kiêu không phản ứng kịp. Nói dối trẻ con là tốt sao?!
Lâm Thiển vội vàng quay đầu trừng mắt ra hiệu cho anh. “Đúng vậy, mẹ cháu là người đứng đợi đầu tiên.” Nam Nam phải ngước cổ đến cả 180 độ mới nhìn thấy mặt Cố Thành Kiêu vì anh quá cao. Nam Nam vừa lau nước mắt vừa tò mò nói: “Nói dối là cún con, không cho chú nói dối.”
“...” Cố Thành Kiêu cười khan hai tiếng, “Chú không lựa cháu.”
Cô giáo nhìn Lâm Thiển nói: “Hôm nay Bắc Bắc ăn cơm trưa xong bị nôn trớ, hỏi cháu có khỏe không thì cháu nói ổn. Nhưng lúc ngủ trưa thì đầu cháu âm ấm, đo nhiệt độ là 38 độ, sốt nhẹ. Nam Nam thì chưa có triệu chứng gì. Sau khi về chị để ý Bắc Bắc, tốt nhất cách ly hai đứa ra nhé.”
Lâm Thiển sờ đầu Bắc Bắc, đầu cậu bé hơi nóng hơn nhiệt độ bình thường, “Được, cảm ơn cô giáo.”
Bắc Bắc bình thường đã ít nói, giờ chắc đang sốt nên càng không nói câu nào. “Đi bệnh viện kiểm tra đi.” Cố Thành Kiêu nói.
Lâm Thiển thấy Bắc Bắc vẫn còn tỉnh táo, quay sang nhìn Nam Nam rồi nói, “Không cần đâu, về nhà trước đã. Phiền anh chở mẹ con tôi về nhà.”
“Được.” Đây đúng là chuyện Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853688/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.