Tại bệnh viện, Lâm Húc vẫn nằm trong phòng hồi sức cấp cứu, không có chút dấu hiệu nào thức tỉnh.
Lâm Thiển mặc đồng phục vô khuẩn của bệnh nhân đi vào thăm. Dưới sự giúp đỡ của hộ lý, cô giúp ông lật người nằm nghiêng lại. Cô sợ ba nằm lâu cơ bắp sẽ suy thoái. Tuy những chuyện này thường ngày có hộ lý làm, nhưng cô vẫn muốn hết lòng hiếu thuận.
“Ba, con đã khởi tố dì rồi. Cuối cùng con và dì phải đi tới nước này, ba có trách con không?” “Ba, ba ngã từ tầng trên xuống, có đúng là ba bất cẩn giẫm lên xe đồ chơi của Bắc Bắc, hay có người có ý đẩy ba ngã xuống?” “Ba, dì đuổi con với bọn nhỏ ra khỏi nhà họ Lâm rồi, còn chiếm đoạt luôn công ty. Nhưng ba yên tâm, con với bọn nhỏ vẫn tốt, chỉ là lùi một bước, chứ không chịu bại đâu.” “Ba, còn công ty của ba, con không biết nên đấu tranh hay để mặc cho dì chiếm quyền. Con đã nói con không cần đến tiền của ba, nhưng con cũng không muốn tâm huyết bao năm của ba bị bà ta cướp đi.”
“Ba, ba mau tỉnh lại đi! Con thật sự rất cần ba. Mỗi ngày Nam Nam đều đi theo con hỏi ông ngoại đầu, bọn nhỏ cũng rất nhớ ba.”
Lâm Thiển vừa mở cửa phòng hồi sức đi ra thì thấy Cố Thành Kiêu đứng bên ngoài.
Rất bất ngờ, rất đột ngột. Thậm chí cô còn không kịp lau nước mắt, cứ tự nhiên như vậy xuất hiện trước mặt anh.
Cô vội vàng xoay người đi. “Nghe nói em muốn khởi tố Dung Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853687/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.