Bên ngoài đang mưa, từng giọt mưa xuân vẫn rơi tí tách, không lớn nhưng không có ý muốn tạnh.
Lâm Thiển che ô đi trong mưa, Cố Thành Kiêu liên đội mưa đuổi theo cô. Anh mặc áo thun ngắn tay màu xanh quân đội, nước mưa thấm vào liền biến thành màu xanh lá đậm. Giờ phút này trên vai và lưng anh đã ướt đẫm, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra ngay.
Lâm Thiển mặc áo len đã cảm thấy lạnh, thấy anh mặc áo ngắn tay, lại đang gặp mưa thì càng cảm thấy lạnh hơn.
Thế là, ma xui quỷ khiến, cổ dừng bước, đứng tại chỗ che ô đợi anh. Cố Thành Kiêu bước đến phía trước, nhận lấy ô trong tay cô một cách tự nhiên. Hai người cùng thốt lên, “Cảm ơn.” Từ đầu đến cuối Lâm Thiển vẫn không dám nhìn vào mắt anh, vừa đi kế bên vừa hỏi: “Anh thật sự có thể điều tra giúp tôi?”
“Cái khác anh không dám nói, nhưng điều tra vụ án thì anh dám. Không có người nào chuyên nghiệp hơn anh đâu.”
“Nhưng ông nội tôi đã qua đời rồi, chỉ dựa vào hai viên thuốc này cũng chẳng chứng minh được gì.”
“Vậy sao em lại một mực chắc chắn rằng Dung Tử Khâm hại ông nội?”. Lâm Thiển nghĩ thầm, cô vẫn chưa nói gì mà anh đã đoán được suy nghĩ của cô rồi. Nếu bên cạnh có một cao thủ điều tra vụ án, lại quen thuộc với ông nội và Dung Tử Khâm, cô không dùng chẳng phải lãng phí sao? Vì vậy, cô nói: “Ông nội có một quyển nhật ký, đang ở trên xe tối, anh xem là hiểu.”
“Được.”
Lâm Thiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853681/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.