Quả nhiên Ninh Trí Viễn nói lời giữ lời, lập tức đưa cô đến phòng xét nghiệm, bắt đầu quá trình xét nghiệm.
Không lâu sau, anh ta cầm bản báo cáo cuối cùng đi ra, “Cô tự xem đi.” Lâm Thiển vội vàng nhận lấy giấy xét nghiệm. Kết quả cho thấy, viên thuốc lớn chính là vitamin, ngay cả nhãn hiệu cũng ghi rõ. Còn viên thuốc nhỏ là một loại thuốc điều trị bệnh Alzheimer. Kết quả này giống y đúc suy nghĩ của cô. Cô cắn chặt răng, sắc mặt nghiêm túc, tiếng hít thở cũng càng lúc càng nặng nề. Ninh Trí Viễn không phải bác sĩ bình thường, anh ta là quân y của Đội đặc nhiệm Dã Lang. Nhìn thấy phản ứng của Lâm Thiển, cộng với kết quả xét nghiệm, anh ta suy đoán: “Đây là thuốc mà ông nội cổ đã uống khi còn sống sao?”
“Vâng, tôi nghi ngờ thuốc của ông tôi đã bị đánh tráo.” “Cô có muốn đi gặp bác sĩ chủ trị của ông cụ khi còn sống không?” “Có thể không? Tôi không biết ông ấy.”
“Tôi biết, đi theo tôi.”
“Được.”
Ninh Trí Viễn quay người cất bước, Lâm Thiển liền nối gót theo. Nhưng không ngờ, trong giây phút xoay người lại, cô lại nhìn thấy Cố Thành Kiêu. Anh mặc thường phục quân đội đứng đó, gương mặt anh tuấn vô song và dáng người cao gầy khiến anh ở bất cứ nơi đâu cũng nổi bật, rất khó làm người ta không chú ý đến. Năm tháng đối xử thật tử tế với người đàn ông đã 36 tuổi này. Thân trên anh mặc áo thun ngắn tay màu xanh lính, thân dưới mặc quần rằn ri rộng thùng thình, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853680/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.