Bắc Bắc không nhiệt tình và bộp chộp như Nam Nam. Cậu bé lạnh lùng đứng chắn trước mặt Lâm Thiển, thúc giục: “Mẹ, con phải đến trường rồi.”
Bất luận ai có mưu đồ gây rối đối với mẹ, cậu bé đều không muốn làm thân. Lâm Thiển muôn vàn cảm kích con trai đã tương trợ, vội nói: “Hai người trò chuyện đi. Ba, con đưa hai đứa đi học...” Cô đưa mắt ra hiệu cho Lâm Húc.
Lâm Húc hiểu ý: “Tiểu Sở, lúc nãy cháu nói muốn hợp tác mà, chúng ta vào trong phòng sách nói chuyện đi.”
Sở Mặc Phong: “...” Cậu trơ mắt nhìn ba mẹ con Lâm Thiển rời khỏi tầm mắt, đáy lòng vẫn luôn lo lắng, chú Triệu là ai?
Từ phòng sách ở lầu hai, xuyên qua cửa sổ, cậu chính mắt nhìn thấy một chiếc xe đến tận cửa đón ba mẹ con cô. Người xuống xe mở cửa là một người đàn ông trẻ tuổi.
Chủ Triệu?
Triệu Húc Nghiêu đón ba người xong liền chạy thẳng tới Tiểu Thu Miêu. Trên đường đi, anh và Lâm Thiển không hề nói với nhau câu nào, trái lại Nam Nam lại nói nói cười cười, hết sức vui vẻ.
Đương nhiên, với ai Nam Nam cũng nói nói cười cười như thế. Nếu đối phương cho cô bé một viên kẹo, cô bé còn có thể theo họ về nhà nữa kìa, chẳng thèm nhớ đến lời dặn dò của mẹ. Có Triệu Húc Nghiêu dẫn đường, Lâm Thiển và hai bánh bao nhỏ đi thẳng đến vườn trường. Tại các lớp năng khiếu, chỉ cần con lắc đầu thì Lâm Thiển sẽ bị loại bỏ, không hề ép buộc. Cuối cùng, Bắc Bắc vui vẻ chọn vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853671/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.