Cố Đông Quân đã chờ ở khu ký túc xá nữ một lúc lâu. Trời càng tối, trái tim anh càng trĩu nặng. Anh sợ Lâm Du không trở lại. Thật may là anh nhìn thấy cô.
Thật may là không phải cô không về nhà ngủ.
Lâm Du trưng ra đôi mắt ướt sũng sưng vù, không thể che giấu vẻ ngoài hỗn độn, “Anh... anh.” Cô vội vàng ngoảnh đầu tránh đi tầm mắt, len lén đưa tay lau khô nước mắt.
Đây là cửa ký túc xá nữ, Cố Đông Quân là đàn ông đứng đây đã gây chú ý. Hơn nữa Lâm Du cũng xem như là nổi tiếng, hai người vừa đứng đã thu hút ánh mắt của người xung quanh. Ngay cả dì bảo vệ cũng không nên được tò mò ló đầu ra nhìn.
“Anh cái gì mà anh. Đi nào, đi ăn.”
“Tôi không đói bụng.”
“Anh đói.”
Cố Đông Quân quay người bước đi hai bước lại không thấy Lâm Du đi theo liền quay đầu hỏi: “Có cần anh kéo đi không?”
Lâm Du lắc đầu.
“Vậy đi nhanh lên, bằng không...” Cố Đông Quân đút hai tay vào túi, hất hất cằm, “Bằng không sẽ càng nhiều người thấy hơn. Đi!”
Có lẽ lời nói của anh cũng có tác dụng, hoặc trong thâm tâm cô không bài xích chuyện đi cùng anh. Cho nên đến cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi theo anh. Lên xe, người quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc, âm nhạc quen thuộc, khiến cho Lâm Du có chút thảng thốt. Cô không dám quay đầu nhìn anh, chỉ khẽ đảo mắt len lén ngắm anh. Gò má của anh lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853615/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.