Lâm Thiển vừa thọc lét anh vừa phàn nàn, Cố Thành Kiêu trở tay không kịp liền xoay người đè cô
xuống. Đúng vậy, lúc sinh nhật cô chẳng biết anh đi công tác ở đâu, đừng nói là quà, ngay cả việc ở bên cạnh tối thiểu nhất cũng không có. Cô còn chưa nói đến sinh nhật mình không có ai ở bên cạnh, vậy mà anh ở đây oán trách sinh nhật không có quà. Nếu mang ra so sánh, anh càng có vẻ như ích kỷ và già mồm hơn.
Cố Thành Kiêu vốn muốn cho cô hổ thẹn một chút, ai ngờ kịch bản đảo ngược, khiến bản thân mình cảm thấy vô cùng có lỗi và áy náy.
“Là anh tự lấy đá đập vào chân mình! Thật ra anh chỉ đùa với em thôi, không thật sự muốn quà của em đâu.”
Nhìn dáng vẻ giải thích trịnh trọng của anh, Lâm Thiển bỗng nâng mặt anh lên, cười nói: “Ha ha ha, đồ ngốc, đương nhiên là em biết chứ. Nhưng quả thật em không để ý hôm nay là sinh nhật anh, thành thật xin lỗi... Sinh nhật vui vẻ, chồng yêu!”
Sau đó, cô kéo cổ anh xuống, chu môi hôn thật mạnh lên mặt anh, “Muahh!” Cố Thành Kiêu cười khanh khách như trẻ con. Trước đây khi còn độc thân, anh hoàn toàn không biết cảm giác bật cười từ đáy lòng là gì. Còn bây giờ, Lâm Thiển luôn có thể làm anh cười vào bất kỳ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu.
Trước đây anh từng mắc chứng lãnh cảm, đó là một chứng bệnh cảm xúc, lúc nặng nhất phải nhờ vào thuốc. Mà bây giờ Ninh Trí Viễn đã thông báo là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853506/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.