Ba năm trôi qua, rốt cuộc Tổng Cảnh Du cũng gặp lại Sở Dương lần nữa.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Sở Dương trên giường bệnh, tim anh đau nhói. Anh cảm nhận được mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang run nhè nhẹ.
Anh lẳng lặng đứng trước cửa phòng bệnh nhìn cô, không dám bước vào nửa bước. Trừ trái tim đang đau thắt ra, thì ngay cả mỗi lần thở anh cũng thấy đau.
Đã ba năm ròng rã, anh cổ đè nén tình cảm mãnh liệt này xuống tận đáy lòng, dùng vẻ mặt lạc quan hài hước để che giấu nội tâm đầy thương tích.
Dần dần, chẳng những vết thương đó không lành lại, mà còn bị nhiễm trùng lở loét mưng mủ.
Nhưng chỉ cần anh cất giấu trong lòng, chỉ cần không nghĩ đến nó thì anh sẽ có thể điềm nhiên như không có chuyện gì.
Dù sao đau lòng cũng sẽ không làm người ta chết được.
Anh biết, lão Đại giao nhiệm vụ này cho anh chỉ là lời nói vô căn cứ. Hiện tại anh cũng không biết mình nên làm gì và có thể làm gì.
Sức khỏe Sở Dương rất yếu, nhìn sắc mặt là anh có thể nhận ra được.
Chị dâu nói hiện giờ cơ thể của Sở Dương xuất hiện rất nhiều bệnh, tụt huyết áp, thiếu máu, suy dinh dưỡng, tim đập chậm, hô hấp khó khăn, đau đầu, ngất xỉu, đây là bệnh gì vậy chứ? Vì sao cô ấy lại không quý trọng bản thân mình?
Còn bệnh trầm cảm nữa, bệnh đó là bệnh quái gì, sao cô ấy lại bị trầm cảm? Càng nghĩ Tống Cảnh Du càng khó chịu, càng nghĩ anh càng đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853503/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.