Do đã quá muộn nên Cố Thành Kiêu không báo cho cô Cả biết.? Cô dượng đều đã hơn bảy mươi tuổi, chưa chắc Sở Dương muốn cho hai ông bà biết, để tránh bọn họ lo lắng.
Điểm này vẫn là anh hiểu rõ Sở Dương. Nhưng cuối cùng anh cũng không chịu nổi sự quấy rầy đòi phải gọi cho Tổng Cảnh Du của Lâm Thiển. Lâm Thiển cầm điện thoại, vừa kết nối cô đã tỏ rõ mục đích của mình, “Đội trưởng Tống, là tôi, Lâm Thiển đấy.”
“Chị dâu hả, lão Đại tìm tôi có việc gì à?” Giọng của Tổng Cảnh Du vẫn còn rất tỉnh táo, có lẽ vẫn chưa đi ngủ.
“Không phải, là chị họ của lão Đại anh tìm anh có việc.”
Đầu dây bên kia im lặng, giác quan thứ sáu của Lâm Thiển nói cho cô biết rằng, trong lòng Đội trưởng Tổng nhất định vẫn còn có Sở Dương.
Cô thận trọng lên tiếng: “Hiện giờ tôi và Cố Thành Kiêu đang ở bệnh viện quân y, Sở Dương ngất xỉu ngã bị thương trán, đang cấp cứu.” “Cô ấy thế nào rồi?”
Câu này hỏi lại rất nhanh, Lâm Thiển càng chắc chắn về giác quan thứ sáu của mình. “Bác sĩ nói chị ấy không có gì đáng lo, nhưng cơ thể chị ấy xuất hiện rất nhiều bệnh, nào là tụt huyết áp, thiếu
máu, suy dinh dưỡng, tim đập chậm, hô hấp khó khăn, thường xuyên bị đau đầu bất chợt, thậm chí còn ngất xỉu. Chúng tôi nghi ngờ chị ấy mắc bệnh trầm cảm.”
Cố Thành Kiêu đưa tay muốn lấy lại di động, làm gì mà nói nghiêm trọng thể, vẫn chưa chắc chắn mà.
Thế nhưng, Lâm Thiển lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853502/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.