Nương theo ánh trăng, Cố Thành Kiêu cố hết sức mở to mắt. Anh nhìn cô chằm chằm, cảm thấy chớp
mắt cũng lãng phí thời gian.
Lâm Thiển hết sức thẹn thùng, rất muốn chạy trốn, nhưng trước mặt vị thần như Cố Thành Kiêu, cô chẳng thể nào trốn được.
Cô chỉ có thể lấy đôi tay che hai mắt mình. “Che cái gì, ngoại trừ mặt của em thì còn có thể che được cái gì?” Cố Thành Kiêu cười, chìa tay ra kéo tay cô xuống. Lâm Thiển giải thích: “Là do bà nội chuẩn bị, em không có đi mua mấy thứ này.” “Ha, quả nhiên là bà nội ruột của anh, hiểu anh rõ nhất.” “...” Lâm Thiển hết sức ngượng ngùng lúng túng, hai tay rụt về, che trước ngực. Cô muốn che chắn nơi mà cô cảm thấy bất an nhất. Cố Thành Kiêu khàn tiếng, giọng nói có vẻ đang cố gắng nhẫn nhịn: “Che phía trên cũng không che được phía dưới.” Anh vừa nói, vừa đưa tay sờ soạng. “Khoan đã, khoan đã.” Lâm Thiển co chân tránh thoát khỏi tay anh, theo phản xạ xoay người, đưa lưng về phía anh: “Gấp như thế làm gì, anh chuẩn bị đồ trước đi.”
Cô không xoay người lại thì còn đỡ, vừa xoay người lại, Cố Thành Kiêu đã muốn phun máu.
Lời nói không thể bộc lộ hết khát vọng trong lòng anh. Anh giật khăn tắm trên thắt lưng mình xuống, kìm lấy eo cô, đẩy lên. “Á!” Lâm Thiển hoảng hốt, bật khóc nức nở, liều mạng chống cự: “Này, từ từ, khoan... từ từ cái đã...” Cố Thành Kiêu giống như con thú sổng chuồng, vô cùng đói khát. Đối mặt với miếng thịt tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853486/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.