Nụ hôn này kéo dài thật lâu, tận đến khi chân Lâm Du bị chuột rút mới thôi.
Đúng là bị chuột rút thật, phần vì quá nôn nóng, phần vì sợ anh bị đau nên cô cố rướn mũi chân chạm đất, lâu quá nên bị chuột rút luôn.
“Đau đau...” Cô liên tục đẩy anh ra, “Bắp chân bị chuột rút, đau quá.” Môi hai người chà miết vào nhau quá lâu nên đều phiếm hồng. Cố Đông Quân lập tức đẩy nhanh xe lăn về chiếc sofa trước mặt, rồi cẩn thận nhấc người cô đặt lên ghế.
“Ngồi xuống đi, nhấc chân lên anh xem.”
“Đau lắm, không nhấc nổi...” Lâm Du đau đớn kêu lên.
Cố Đông Quân lập tức tóm lấy bắp chân cô, một tay giữ mắt cá chân, một tay nắn bóp bắp chân, “Chịu khó một chút, hết đau ngay đây.”
“Ưm...” Cô cảm nhận được bàn tay to lớn của anh miết lên da thịt mình, cũng cảm nhận được lòng bàn tay anh đẫm mồ hôi.
Khoảnh khắc bất chợt này vô cùng ngọt ngào, thật khác xa với cơn đau do chuột rút kia.
“Đỡ hơn chút nào không?”
“Có, đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn anh.”
Cố Đông Quân khẽ buông lỏng tay, lực bóp cũng nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn tiếp tục xoa chân cho cô. Lực chà xát lên xuống không hề bình thường, ánh mắt cũng khác lạ. Lâm Du lập tức rụt chân lại, còn ngồi nhích ra xa hơn. Mới vừa rồi anh đã nói rất rõ ràng, hành động của anh lại càng rõ ràng hơn. Cả mặt cô đỏ ửng lên, đôi môi đỏ hồng bị cắn lại càng thêm đỏ mọng. Cố Đông Quân bật cười, tiến xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853448/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.