Nghe thấy tiếng của Phan Khả Vân, Lâm Du vội vàng cuống quýt chạy vào phòng ngủ cho khách, ai dè
cô lại làm đổ cái ghế ăn đang ngồi. “Rầm” một tiếng thật to, cô nửa đứng nửa ngồi trên mặt đất, hóa đá trong giây lát. Phan Khả Vận cũng không dám nháy mắt, chỉ sợ bỏ sót chuyện gì. Hóa ra lại thấy Lâm Du xuất hiện trong nhà Cố Đông Quân, mặc áo sơ mi, lại còn là sơ mi nam, chân để trần, đi đôi dép rất to.
Cô ta bất bình phẫn nộ quay sang nói với Cố Đông Quân: “Anh Đông Quân, đừng tin lời cô ta, đừng để bị cô ta lừa nha.”
Cô ta lại chỉ vào Lâm Du nói: “Lâm Du, cô thật không biết xấu hổ, tôi đã sớm nhìn ra cô thích anh Đông Quân mà. Cô... cô thật là người không biết xấu hổ!”
Lâm Du tự biết mình đuối lý, cũng không muốn thanh minh. Đúng là cô thích Cổ Đông Quân, nửa đêm nửa hôm đi vào nhà anh, còn mặc áo của anh, dùng đồ của anh, không cách nào bao biện được. Nếu hành động như vậy được gọi là “không biết xấu hổ”, thì quả thật cô cực kỳ không biết xấu hổ. Đến cả thân phận của mình là ai cũng không biết thì còn giữ mặt mũi làm gì? Ngược lại Cố Đông Quân lại trả lời rất bá đạo: “Khả Vận, đây là chuyện riêng của anh, em không có quyền can thiệp.”
“Anh... Anh Đông Quân, anh quá hồ đồ rồi, anh như vậy thì giải thích với chị Liễu Nhi thế nào đây? Anh không sợ... làm chị Liễu Nhi thất vọng sao? Chị Liễu Nhi chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853447/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.