Đối mặt với sự chất vấn của Lâm Tiêu, Lâm Du vẫn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Chị, đến giờ chỉ còn chưa tỉnh lại sao? Cho dù hôm nay em không gặp Tổng Đình Uy và Dư Hoan thì nhà họ Tống cũng sẽ đề nghị từ hôn trước khi tổ chức hôn lễ mà thôi.”
“Sao thế được, không thế nào!” “Có thể!”.
Lâm Du gào lên một tiếng, làm cho Lâm Tiêu đang khóc cũng phải im bặt. Cô ta cắn mạnh môi, nước mắt chảy dài.
“Chị, chị tỉnh lại chút đi! Tổng Đình Uy vốn không yêu chị, chị cũng không yêu anh ta, tại sao phải gả chứ?”
Lâm Tiêu nản chí nhưng vẫn muốn cãi lại: “Em thì biết cái gì?”
“Phải, em không biết! Cho dù chị có thể gả qua đó thì sao, bây giờ danh tiếng nhà họ Lâm suy tàn, chị có gả đến nhà họ Tống thì họ cũng sẽ không xem trọng chị đâu. Đến lúc ấy, việc đá chị ra khỏi cửa chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, chị đừng có cứng đầu nữa.”
“Dù có như vậy cũng không cần em lo. Em và Lâm Thiển đều xấu xa như nhau, cả hai đều muốn hủy hoại chị phải không?!”
“Chúng em hủy hoại chị? Chị à, chúng em hủy hoại chị thì có gì tốt cho mình. Chúng em đang giúp chị đó!” Lâm Du thở dài thườn thượt, căm tức nói: “Bên cạnh Tống Đình Uy có vô số phụ nữ, chị cho rằng sau khi kết hôn thì anh ta sẽ quay đầu sao? Được, nếu như chị không quan tâm, vậy em hỏi chị. Giả sử như anh ta bị nhiễm HIV rồi lây cho chị, vậy chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853441/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.