Trong phòng hồi sức cấp cứu, Cố Thành Kiêu kiên trì bảo Lâm Húc sang phòng bên nghỉ ngơi để tránh
tình trạng kiệt sức. Còn anh thì ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Anh chỉ cần vừa nhắm mắt là trong đầu sẽ hiện ra cảnh tượng cô nhóc ra ra vào vào cứu người. Vẻ liều mạng đó cực kỳ giống với chiến sĩ Đội đặc nhiệm Dã Lang bọn họ. Nhưng anh không muốn cô như thế. Anh thà rằng cô tham sống sợ chết một chút.
Một loạt tiếng bước chân vọng đến, anh cảnh giác mở mắt ra.
Chỉ thấy một y tá trẻ tuổi dắt tay một bé gái mặc đồ bệnh nhân đi tới chỗ anh. Cô y tá trẻ chỉ vào anh và nói, “Tiểu Thúy, vị này là thủ trưởng Cổ đấy.” Tiểu Thúy? Tiểu Thúy nào? Cố Thành Kiêu đứng lên. Tiểu Thúy nhìn anh chăm chú, cô bé khá gầy, đôi mắt rất to.
Cố Thành Kiêu biết cô bé này. Cô bé chính là người mà Lâm Thiển nói muốn giúp đỡ. Nửa đêm hôm qua, cô bé cùng về thành phố B với bọn họ, còn có em trai của cô bé nữa. Trước đó, Lâm Thiển đã bảo rằng muốn đưa hai chị em về thành phố B. Ông nội của hai bé vẫn đang nằm điều trị tại bệnh viện quân y nên anh có ấn tượng đặc biệt. Y tá: “Thủ trưởng Cố, rất mạo muội vì đã làm phiền ngài. Tiểu Thúy bảo là có chuyện quan trọng muốn chuyển lời với ngài.”
“Được.” Cố Thành Kiêu ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với Tiểu Thúy, “Lời gì, là Lâm Thiển báo cháu chuyển lời sao?”
Tiểu Thúy không nói gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853418/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.