Dương Liễu Nhi lúng túng đứng trước cửa ra vào, tạm thời không biết nên gọi ai.
“Chị.” Phan Khả Vận thân thiết gọi cô ta, đi qua kéo tay cô ta vào, “Không phiền không phiền, bọn em đang nói về chị đó.”
“Hả? Nói gì về chị chứ?” “Nói rằng chị không thua kém gì đấng mày râu. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, chị cứu một lần hơn mười đứa bé, vậy thì công đức cỡ nào.” Dương Liễu Nhi cười ngượng, “Nào khoa trương như em nói chứ, mà cũng đâu phải công lao của một mình chị.”
Cô ta nhìn sang Cố Đông Quân, khó tránh khỏi có chút chột dạ, “Đều là Đông Quân cứu cả.”
“Ôi, hai người không cần khiêm tốn, cả hai đều là đại anh hùng được chưa?” Dương Liễu Nhi mỉm cười, huých nhẹ cô em họ, rồi nhìn sang các trưởng bối, “Cậu, dì, bác trai, bác gái, chào mọi người, cháu đến thăm Đông Quân ạ.” Người đến thăm Cổ Đông Quân đều ở lại trò chuyện một lát, còn Lâm Thiển bên kia im lặng như tờ, sau màn chào hỏi ngắn gọn liền nhốn nháo rời đi.
cố Nam Hách bảo rằng muốn đến chỗ Lâm Thiển thăm anh Hai nên muốn ra về.
“Ba mẹ, tối nay con sẽ về.”
Phan Khả Vận nhìn theo ba mẹ mình rồi vui vẻ kéo Dương Liễu Nhi đến giường bệnh của Cổ Đông Quân, “Hai người không ngại em ở đây làm kỳ đà chứ? Dù sao trước kia em cũng làm không ít, hì hì.”
Phan Tuệ ở lại chăm sóc con trai, bà cầm một chùm nho, nói: “Khả Vận, đi rửa trái cây với bác đi.” Phan Khả Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853417/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.