“Tôi tìm được cô ấy rồi, mọi người đến chỗ tôi nhanh.” Dương Liễu Nhi rất quen với giọng nói này.
Cho dù giọng qua bộ đàm có hơi biến đổi nhưng cô ta vẫn nhận ra đó là giọng của Cố Đông Quân. Đồng thời cô ta cũng nhận ra sự kích động trong giọng nói ấy, đó là sự vui mừng khi tìm lại được vật mình yêu quý. Lâm Thiển quá vui mừng nên không chú ý đến nét mặt lạnh bằng thoáng qua trên mặt Dương Liễu Nhi. “Hay quá, tìm được rồi, tìm được rồi!” Dương Liễu Nhi cười bảo: “Vậy cô mau vào đây ngồi đi, lát nữa hãy ra.”
Trong phòng học, mấy giáo viên nữ ở đại bản doanh đều vây quanh Lâm Thiển. Nghe được tin vui từ bộ đàm truyền đến không ngừng, mọi người đều an tâm thở phào. Khoảng một tiếng sau, đa số đội ngũ cuối cùng cũng quay trở về. Lâm Du vừa xin lỗi vừa cảm ơn, cảm động vô cùng. Dưới ánh đèn sáng choang, mọi người mới thấy rõ Lâm Du không chỉ bị trật chân mà trên mặt trên người còn có nhiều vết thương.
Mọi người lần lượt đi nghỉ ngơi, Lâm Thiển đỡ Lâm Du về phòng: “Chị dọa chết em rồi, không phải nói là về ngay sao?”
Lâm Du nhớ lại những gì trải qua hôm nay, nghĩ mà vẫn thấy sợ. Cô không có lý tranh cãi với Lâm Thiên, khiêm tốn đáp: “Xin lỗi em, chị biết sai rồi.” Lâm Thiển liếc bà chị, nhìn thấy vết trầy xước trên gương mặt xinh đẹp của chị ấy mà đau lòng, nói: “Bỏ đi, thấy mặt chị nát bét thế này, em tha thứ cho chị đấy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853404/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.