Hổ sâu rất ẩm ướt, trên mặt đất và xung quanh đều là nham thạch đầy rêu xanh.
Cố Đông Quân thấy Lâm Du đang run cầm cập, anh không nói gì chỉ vươn tay ôm lấy cô. Cố Đông Quân an ủi: “Đừng sợ, lát nữa sẽ có người đến cứu chúng ta.” Trái tim của Lâm Du lại có thể không đập được à? “Phải rồi, vừa nãy em nói... có động đất?”
“Vâng, động đất rất rõ, còn có tiếng nổ bùm" nữa, nhưng chỉ thoáng qua thôi.” Cố Đông Quân càng nghe càng không hiểu: “Rốt cuộc là động đất hay tiếng nổ?”
“Ơ... em cũng không biết nữa. Hình như là có tiếng gì giống tiếng nổ, sau đó mặt đất mới rung lên, không phải động đất đều có tiếng bùm bùm sao?”
“Không có động đất.” “Không có hả?” Lâm Du cẩn thận nhớ lại, lúc đó cảm giác chấn động rất mạnh, cô còn tưởng mình đang ảo giác, “Không đúng, chắc chắn có, em khẳng định lúc đó mặt đất rung lên.”
Cố Đông Quân nói: “Nếu có động đất sao bọn anh ở dưới đó không cảm nhận được chứ?” “Thế còn tiếng nổ? Mấy anh có nghe thấy không?”
“Không chú ý.”
Lâm Du suy đoán: “Có khi nào là động đất nhỏ, chỉ có trên núi mới có.”
“Chắc thế” Cố Đông Quân hơi hoài nghi, nhưng hiện tại cũng không giải thích được rõ ràng, “Em lạnh không?” Lâm Du nhếch môi không đáp, nhưng cơ thể run lập cập đã bán đứng cô. Đó là cái lạnh thấm vào xương cốt, có khoác thêm nhiều áo thì cũng không cản được sự lạnh lẽo này.
Cố Đông Quân dứt khoát ôm Lâm Du ngồi lên chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853403/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.