Tống Đình Uy dùng lưỡi đẩy má trong đau nhức. Mặc dù trong lòng thấy Lâm Thiển thú vị, nhưng dù sao cũng là bị phụ nữ đánh, anh ta phải bày ra một ít khí phách nam nhi dọa cổ.
“Lâm Thiển, chuyện của tôi không tới phiên cô lo” Tiếng quát phát ra vang vọng khắp hành lang.
Thế nhưng Lâm Thiển không sợ chút nào: “Phải, chuyện của anh không cần tối lo, nhưng chuyện của Lâm Tiêu thì tôi phải xen vào. Hai người làm chuyện có lỗi với chị tôi, tôi cứ muốn xen vào đấy”
Dư Hoan thấy Tống Đình Uy tỏ thái độ nên càng mắng khó nghe thêm: “Lâm Thiển, mày đừng cho là mình thanh cao mà chỉ trích tạo. Ai mà biết mày leo lên giường bằng cách nào, nghe nói chuyện phong lưu ở trường học của mày cũng có cả đống. Lúc này cắm sừng thì có từng hỏi ý anh ta chưa?”.
Lâm Thiển giơ tay muốn đánh tiếp. Dư Hoan sợ tới mức rụt đầu, ngồi dưới đất mà giật lùi về phía sau, trông vô cùng chật vật.
Vì ỷ có Tổng Đình Uy chống lưng, cô ta không chịu thua, lại nhanh chóng đứng lên.
Nửa người cô ta trốn phía sau Tống Đình Uy nhưng miệng còn ác độc mắng: “Lâm Thiển, mày hung hăng như vậy chẳng phải là vì có nhà họ Cố chống lưng sao? Mày chờ đó, nhà họ Cố cũng sắp ngã rồi, để xem đến lúc đó mày đắc ý thế nào được!”
Lâm Thiển uy hiếp: “Cô thử phun phân nữa xem?”
“Hứ, Lâm Tiêu cũng không ngại chuyện này, mày có tư cách gì xen vào. Biết điều thì mày trở về từ từ hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853393/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.