Xét về gia thế bối cảnh, Dư Hoan và Lâm Tiêu không phân cao thấp.
Xét về tướng mạo dáng người thì gien nhà họ Lâm tốt hơn. Bất cứ người con gái nào của nhà họ Lâm cũng có thể xếp đầu bảng. Tướng mạo Lâm Tiêu xinh đẹp, khí chất thành thục, thuộc kiểu người mà gia đình quyền thế ưa thích.
Dự Hoan thì không xuất chúng như vậy. Dáng người cô ta thấp, hình thể béo, chân ngắn cổ ngắn.
Cho dù thế, có một điểm mà Dư Hoan gần như nổi trội hơn hẳn so với Lâm Tiêu. Đó là... Dư Hoan có một đôi gò bồng đào 36G.
Bên trong căn phòng là một trời ám muội. Tiếng Tổng Đình Uy hút vào “chậc, chậc, chậc” xen lẫn với tiếng “ư ư a a” mãnh liệt, bất chấp, mà lại to rõ của Dư Hoan.
Ở phòng tổng thống sát bên, và Lâm Thiên đang ngồi trên sofa êm ái, vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm.
Tiếng TV mở rất nhỏ. gối đầu lên đùi Lâm Thiển, còn Lâm Thiên đang hết sức chăm chú giúp anh ngoáy lỗ tai.
“Ui chồng à, lỗ tai anh có nhiều ráy tai thật đấy. Hồi nhỏ mẹ em vẫn thường nói, càng nhiều ráy tai thì càng nhiều tiền. Anh đang cất giấu cả núi vàng đó nha”
nhắm mắt lại, để mặc cô dâu nhỏ ngoáy lỗ tai. Cảm giác ngứa ngứa, hết sức thoải mái.
“Ừ, về sau núi vàng đều cho em hết. Cầu xin phu nhân vui lòng nhận cho”
“Khách sáo, khách sáo rồi.”
“Nhìn này, một cục to luôn. Khoan đã, còn nữa, đừng nhúc nhích.”
Ngay tại lúc đó, có vài âm thanh loáng thoáng truyền đến. Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853392/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.