Ban đầu Lâm Thiền định đổi bộ váy khác, nhưng bị Phan Khả Vân nói như vậy, thế là cô không muốn thay ra nữa.
Cô lùi bước, xoay người lại đối mặt với Phan Khả Vận, “Ai nói tôi chỉ thử chứ không mua? Tôi còn tưởng cậu xuất ngoại mấy năm thì đã mở rộng tầm mắt rồi chứ, không ngờ lòng dạ vẫn nhỏ nhen như thế. Chỉ có mắt chó mới coi thường người ta thôi.”
“Cậu... Lâm Thiển, cậu dám sỉ nhục tồi?”
“Không, là cậu tự rước lấy nhục đó chứ?”
Mặt mày Phan Khả Vận méo mó vì tức giận, cười lạnh hỏi: “Được, để tôi xem cậu có bản lĩnh cỡ nào? Cậu biết cái váy này bao nhiêu tiền không?”
Lâm Thiển nhìn thoáng qua nhãn hiệu sau lưng váy. Mặc dù đã nghĩ là rất đắt, nhưng cái giá ấy vẫn làm cô líu lưỡi, gần như thốt lên, “Mẹ nó, đắt vậy!”
Một bộ váy đơn giản như vậy mà lại hơn 180 nghìn tệ, sao không đi ăn cướp luôn đi?
Phan Khả Vận đắc ý, “Xem đi, tôi đã nói rồi, cậu không mua nổi thì cũng đừng mạo danh là người giàu có.”
Nhân viên phục vụ cũng nhìn cô bằng ánh mắt xem thường, còn cầm bộ đồ nọ lùi về sau vài bước.
Đây đều là quần áo số lượng có hạn của các nhà thiết kế danh tiếng, không phải ai cũng có thể tùy tiện mặc thử.
Thấy dáng vẻ bạn trai cố tôn quý nên mới cho cô thử.
Lâm Thiển nghe xong câu đó thì cảm giác hơi khó chịu, nói: “Ai nói tôi không mua nổi? Chẳng qua tôi vẫn chưa quyết định có nên mua hay không mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853377/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.