Cố Thành Kiêu tin hắn ta không dám nói dối, nhưng cũng tin hắn ta biết được rất nhiều chuyện.
“Sao anh biết người đó là Phạm Dương Mộc?” Lúc nằm vùng, không ai lấy tên thật, nhưng Sa Khổn lại biết tên thật của Phạm Dương Mộc.
Chân Sa Khốn run lẩy bẩy, điện giật càng làm hắn ta đau đớn. Đầu gối hắn bị thương, giờ càng thêm đau như bị nghiền xương ép cốt.
Sau đó, hắn ta lại nói ra một tin đáng sợ hơn: “Lão Phạm luôn làm việc cho lão già kia.
Cố Thành Kiêu: “...”
Mọi người ở đây: “...”
Sau khi kinh ngạc, Ngụy Nam nóng nảy chửi thô tục: “Mẹ mày, thêu dệt cũng phải có logic chứ. Không lẽ mày sẽ làm việc cho kẻ thù không đợi trời chung hả?”
Nhiệm vụ cuối cùng của Phạm Dương Mộc chỉ kéo dài được nửa năm, sau đó không có tin tức gì nữa. Thông qua các phương thức liên lạc ngầm và tìm kiếm, tổng bộ cũng không tìm ra được manh mối. Nếu anh ta đã hi sinh, thì anh ta hi sinh thân mình vì đất nước. Nếu còn sống, lại không liên lạc với tổng bộ, thế thì anh ta phải mang tội danh “phản quốc”
“Lão Đại, lời Sa Khốn nói không tin được. Ba tháng qua không moi được tin tức nào có ích cả, toàn nói bậy nói bạ thôi.”
Các chiến hữu đều gật đầu, Ngụy Nam nói cũng đúng.
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Thành Kiêu liếc nhìn Sa Khốn như xẻo thịt cắt da: “Lần cuối anh thấy Phạm Dương Mộc là lúc nào?”
Sa Khốn nhíu mày, như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gắng sức nói: “Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853366/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.