Sắp tới giờ vào học, sinh viên cũng lần lượt vào lớp, phòng học vắng tanh tức khắc chật ních người.
Phạn Phạn vừa mới đến, Lâm Thiển không nhịn nổi tò mò, đuôi mày câu hồn, hỏi bằng giọng chế nhạo: “Chúc tiểu thư, hôm qua có nhìn trúng chàng nào chưa?”
Phạn Phạn cũng đang định nhắc tới chuyện này, cho nên hai cô gái chụm đầu lại thì thầm.
Phạn Phạn: “Tớ thấy hôm qua mọi người trò chuyện hăng say lắm, nhưng chẳng có chàng nào chủ động tìm tớ cả, câu nói có chán không chứ?”
Lâm Thiển: “Thế cậu vừa ý ai không?”
Phạn Phạn: “Ai cũng ok hết.”
Lâm Thiển liếc cổ bạn: “Khẩu vị lớn nhỉ, ai cũng muốn thử?”
Phạn Phạn: “Không thử sao biết tính cách hai người có hợp không, kích cỡ có vừa không? Anh nào tìm tớ cũng được hết, nhưng mà chẳng có một mống”
Lâm Thiển: “Chuyện này sao tùy tiện được? Với lại theo tớ biết, sau khi về đơn vị là cấm dùng điện thoại. Cậu chờ đi, cuối tuần chắc có tin tới đó”
Phạn Phạn: “Giờ chỉ đành chờ thôi.”
Phạn Phạn là cô nàng mũm mĩm yêu đời, chỉ cần được ăn là chẳng có chuyện phiền não. Luôn tự xưng là cao thủ tình trường nhưng thực tế cô nàng chẳng có mảnh tình vắt vai.
Thi thoảng Phạn Phạn nói chuyện rất sắc rất tục nhưng cô nàng cũng như Lâm Thiển khi xưa, chỉ lý luận suông, không có hành động thực tế.
Hỏi cô nàng thích ăn gì, cô nàng sẽ nói một tràng dài khiến bạn trợn mắt há mồm mới thôi. Nhưng hỏi cô nàng vừa ý anh nào, thật sự cô nàng mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853365/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.