Căn hộ rất lớn, nội thất thiết kế theo phong cách châu u tối giản mà hình như hầu hết đàn ông đều thích. Màu sắc trang trí đều là trung tính, bày biện cũng rất đơn giản, trừ những vật dụng cần thiết thì không có đồ dư thừa.
Phong cách rất Cố Thành Kiêu.
Nhưng đồ vật trang trí thì lại mang một phong cách khác. Ghế sofa bọc da có phủ tấm trải hoa nhí, rèm cửa có hoa văn hoa hướng dương làm cả cho cả phòng khách lạnh lẽo lập tức có tia ấm áp.
Trên bàn trà, bàn ăn, rồi cả bàn ở ban công đều có đầy các chậu hoa tươi sắc.
Mua được nhiều loại hoa như vậy vào mùa này nhất định là tốn không ít tiền.
Còn chiếc đệm hình chữ nhật trên giường lớn trong phòng ngủ bọc ga màu tím, chắc chắn không phải phong cách của Cố Thành Kiêu.
Từ lúc vào nhà chân Lâm Thiển chưa từng chạm đất. Cố Thành Kiêu vẫn bế cô, ôm cô đi lướt qua khắp nơi trong nhà, ra ban công ngắm cảnh rồi mới đặt cố lên giường.
“Em có ưng ý nơi này không?” Cố Thành Kiêu đặt cổ nằm xuống giường rồi cũng ngả người theo.
Lâm Thiển đẩy mạnh mặt anh ra nói: “Để ý vết thương của mình kìa, rạn xương đấy, lỡ như vết nứt lan đến đỉnh đầu thì anh tiểu đời”
Xương mi của Cố Thành Kiêu khâu sáu mũi, nhờ có lớp băng dính dán bên ngoài che đi, nhưng cả hốc mắt vẫn còn sưng mọng, máu ứ cùng với vết bầm lan xuống làm xương gò má sưng tấy một mảng.
Thế mà vẫn không làm giảm vẻ đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853341/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.