Lâm Thiển có người đẩy anh ra. Trong bóng tối, cô đột nhiên nhớ đến cái đêm mà mình mất đi trinh tiết, hôm ấy lão già đó cũng mạnh bạo thế này.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong đầu cô vẫn còn ký ức nào đó làm cố bất chợt liên tưởng đến đêm hôm đó.
Đó là đêm có đau khổ nhất và cũng là chuyện đau khổ nhất mà cô từng trải qua.
Mà bây giờ, Cố Thành Kiêu đối xử với cô thế này càng khiến cô đau khổ không thể tả xiết.
Chuyện Trương Yến mất tích không liên quan gì đến cô, nhưng ban ngày đối mặt với nhiều thầy cô và bạn bè ở trường như thế, cộng thêm ánh mắt chất vấn của cảnh sát, cô bị oan nhưng không thể phân trần.
Vừa oan ức vừa áy náy, trong lòng cô không hề thoải mái.
Cô thật sự rất vui khi thấy Cố Thành Kiêu trở về, tựa như trái tim đang bay lơ lửng rốt cuộc cũng tìm được chỗ hạ cánh. Cô có thể thỏa thích dựa vào anh, ỷ lại anh, mặc dù anh vẫn còn đang bực về chuyện của Sở Mặc Phong.
Người đàn ông này đã vì một chàng trai khác hôn cô mà tức giận đến nỗi không nhận họ hàng, đến cả cháu ruột của mình cũng đánh. Đàn ông hẹp hòi kiểu này, nếu biết người vợ mà mình cưới về không còn trong trắng thì sẽ thế nào?
Nghĩ đến vấn đề này, Lâm Thiển cảng chống cự dữ dội hơn, không phải cô không muốn ở chung phòng với anh, mà là cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, với lại...
“Gì đây?” Cố Thành Kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853258/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.