“Anh vứt em ở bệnh viện không lo, em tưởng... từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi...”
Ánh mắt Cố Thành Kiêu trở nên dịu dàng vô cùng, giọng nói cũng nhẹ hơn, thậm chí ý giận còn mang chút cưng chiều, “Chẳng phải do em chọc tức chứ là gì?!”
Lâm Thiển ngang ngược cài không sợ lở, nhún vai, giơ tay nói, “Em thế đấy, đó mới là em, anh chịu không được thì có thể suy xét lại quan hệ của chúng ta”
Cố Thành Kiêu và giận, nửa đùa nửa cảnh cáo: “Rời khỏi anh, em đừng mơ tưởng yêu đương với thằng cháu anh”
“Chậc, thật sự em chưa từng nghĩ tới chuyện cặp kè với cháu anh. Loại công tử giống cậu ta không thể mang không thể xách, lại chẳng có tài cán gì, không phải khẩu vị của em”
“Thế ai mới là khẩu vị của em?”
“Chắc người đàn ông có thể hạ gục được em vẫn chưa chào đời, ha ha ha.” Vừa ngượng ngùng lại kiêu ngạo, cô là kiểu người được tí mặt mũi là có thể nghênh ngang coi trời bằng vung.
Cố Thành Kiêu bóp eo cô, nhếch môi vô cùng gợi cảm. Đôi mắt linh hoạt thâm thúy nhìn cô chằm chằm, lên tiếng hỏi một câu mờ ám, “Em thấy anh được không?”
“.” Lâm Thiển đang cười cười bỗng dưng cứng đờ. Trán anh gần như chạm vào cô, dù anh không làm gì nhưng cũng có thể làm tim người ta loạn nhịp. Huống hồ lúc này, tư thế của hai người còn dính sát vào nhau. Xinh đẹp rất dễ làm người ta phạm tội, cũng rất dễ đánh vỡ phòng ngự trong lòng người ta.
Nhưng, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/853245/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.