Hà Cảnh Hành đưa Phó Bạch Tuyết đến cửa nhà, hai người lưu luyến không rời, mãi đến khi thấy cô vào nhà, anh mới rời khỏi.
Phó Bạch Tuyết giấu tay trong áo, sau khi trò chuyện vài câu với mẹ xong mới về phòng.
Vừa về phòng, cô liền chạy tới bàn sách, mở đèn bàn lên, để tay dưới đèn bàn, nhìn kĩ chiếc nhẫn cầu hôn mà Hà Cảnh Hành tặng cô.
Cô không biết gì về đá quý, càng không biết gì về kim cương, nhưng viên kim cương nạm trên chiếc nhẫn này còn to hơn viên kim cương trên tay mẹ cô, cũng sáng hơn nhiều.
Dưới đèn bàn, cô chậm rãi lắc lư chiếc nhẫn, kim cương màu đỏ hết sức lóa mắt.
Kích cỡ của chiếc nhẫn rất vừa với tay cô. Cô cẩn thận tháo chiếc nhẫn xuống, mặt trong còn khắc chữ “HP”, đây là chiếc nhẫn anh đặc biệt làm riêng cho cô.
Bắt đầu từ ngày mai cô lại phải về trường chuyên tâm làm thí nghiệm, còn những chuyện khác, Hà Cảnh Hành nói cô đợi tin là được.
Một nơi khác, nhà họ Hà.
Sắc mặt Hà Cảnh Hành nghiêm nghị, cau mày lại. Chuyện này anh đã kiểm tra thực hư ba lần mới dám tin là thật, không thể nói là phản bội, chỉ có thể nói là trái tim anh đã hoàn toàn nguội lạnh.
Ông bà nội đã đi ngủ, chỉ có Hà Viễn chờ anh ở phòng khách.
“Ba, con về rồi.”
“Đã xác nhận chưa?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971691/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.