Đêm đã khuya, đêm đầu xuân vẫn rét lạnh, Phó Bạch Tuyết đứng trên ban công nhà mình, nhìn qua căn hộ chung cư ở nơi xa kia.
Nơi đó tối đen như mực, cô không nhìn thấy vị trí cụ thể của căn hộ, cũng không biết bây giờ Hà Cảnh Hành đang ở đâu.
“Tuyết Nhi, con đứng bên ngoài làm gì vậy? Không lạnh sao?”
“Không ạ, con chỉ đứng ngắm cảnh đêm thôi ạ.”
Bà Phó đi ra, cầm một cái áo khoác trên tay, khoác thêm cho cô, “Coi chừng bị lạnh đấy.”
“Cảm ơn mẹ.”
“Mẹ biết con đang nhìn cái gì, giờ khuya rồi, sao thấy được?”
Phó Bạch Tuyết cúi đầu, mỉm cười, “Con chẳng nhìn gì cả mẹ ạ, chỉ nhìn vu vơ vậy thôi.”
“Con không lừa được mẹ đâu… Haizz, thôi con nhìn tiếp đi, đừng đứng quá lâu, chỗ này gió hơi to đấy.”
“Vâng, mẹ yên tâm, lạnh là con vào ngay.”
Phó Bạch Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn ra khoảng không tối đen như mực. Mây đen che khuất tất cả, chỉ còn lại một mớ hỗn độn, không thấy rõ bất cứ thứ gì.
Thời gian thực tập trong bệnh viện đã kết thúc, cô đã hiểu rõ hơn về nghề bác sĩ, điều này làm cô càng bội phục và kính trọng ba mình hơn.
Ngày mai cô sẽ về trường tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Không thể để phí công lao học tập mấy năm nay được.
Đúng lúc này, điện thoại cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quyen-the/1971690/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.