"Nương tử à, sao em lại khóc thế?"
Giọng nói trầm ấm lại có chút yếu ớt vang lên. Tôi ngước mắt nhìn lên, bỗng thấy một vài vết xước trên khuôn mặt của Dương Khải với những vết thương chảy máu dường như đã khô. Và cũng có một vài vết bỏng nữa. Chiếc áo choàng đen của anh ấy bị rách ở một số chỗ, ngực thì bị cứa bằng dao. Cả người Dương Khải đẫm đầy máu.
Dương Khải dựa người vào chiếc ghế sofa và đưa tay ra, ôm lấy tôi. Anh ấy thì thầm vào tai tôi với cảm giác thoải mái "Em đang rất tức giận phải không, chuyện gì đã xảy ra vậy ?"
Anh đưa tay ra, lau nước mắt cho tôi, nhưng dường như tôi lại càng khóc to hơn. Tôi luôn thấy Dương Khải rất mạnh mẽ. Nhưng thấy anh ấy bị thương như thế này, trông anh ấy thật tệ.
"Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Em thấy anh rất đau? Anh sao không? Có chuyện gì quan trọng sao? À! Đúng rồi. Để em lấy hộp sơ cứu đã. Em phải cầm máu cho anh trước, sau đó chúng ta sẽ đến bệnh viện. Anh đợi em ở đây!"
Tôi hoảng loạn. Bản thân thực sự không biết phải làm gì ngay bây giờ.
Dương Khải khẽ mỉm cười và ôm tôi vào lòng thật chặt đến nỗi tôi không thể rời đi. Giọng nói của anh có chút khàn khàn "Những thứ đó vô dụng với tôi. Đồ Ngốc! Tôi là quỷ, không phải con người"
Tôi sốc, ngã quỵ xuống sàn. Nước mắt tôi tuôn rơi " Vậy phải làm thế nào thì em mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quy/2636408/chuong-33.html