Tôi bước đến, ngước nhìn Tô Minh.
"Có chuyện gì vậy anh?"
Tô Minh không nói gì. Anh ấy chỉ nhìn tôi với gương mặt trầm ngâm khiến tôi lạnh sống lưng.
"Anh sao vậy?"
Đột nhiên, Tô Minh c ởi quần áo của tôi ra dù Tư Quân vẫn đứng ở đó. Tôi sợ hãi, vội giữ chặt quần áo của mình.
Tôi đỏ mặt, quát lớn. "Tô Minh! Anh làm cái quái gì vậy?"
"Kiều An, anh ta có nổi thú tính cũng không cần sợ. Tôi sẽ trị anh ta." Tư Quân hùng hổ đáp.
"Chỉ với sức của ngươi?"
Tô Minh khinh bỉ liếc nhìn Tư Quân. Anh ấy đột nhiên vòng lấy eo rồi ôm tôi, đi về phía thang máy mà không quay đầu lại.
Tôi bị anh ấy giữ chặt suốt cả quãng đường. Dù anh không nói gì nhưng tôi có thể thấy trong ánh mắt của anh ấy đầy rẫy sự khó chịu và tức giận. Tôi thật sự không biết mình đã làm anh ấy tức giận chỗ nào, chỉ cảm thấy ngực tôi có chút đau nhói.
Đến khi về nhà, anh ấy đột nhiên thoát ra khỏi cơ thể của Tô Minh, ép tôi xuống giường và bắt đầu cởi bỏ quần áo mà không lên tiếng. Tôi chống cự một cách bất lực. Chuyện này xảy ra quá đột ngột cùng một vài yếu tố khác không tiện nói khiến tôi không thể hợp tác với anh ấy.
Nhưng vì chênh lệch về sức mạnh đã khiến tôi gặp bất lợi.
"Dương Khải, em không muốn như vậy. Em không thích điều này. Thả em ra!"
Vừa dứt lời, chiếc áo phông của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-quy/2636390/chuong-41.html