-Trâm! Trâm ơi.
Bà Lan hớt hải mở cửa phòng con gái, khung cảnh quen thuộc mỗi sáng vẫn không thay đổi. Cục chăn cuộn tròn giữa giường, kín mít. Bà bất đắc dĩ vừa kéo rèm cửa cho ánh nắng buổi sớm len lỏi vào góc nhỏ, vừa mở cổ họng hết sức có thể, gọi đứa con gái út:
-Con gái con đứa, ngủ trương mắt lên. Có dậy không thì bảo nào.
Vẫn im re, mẫu hậu đại nhân lại sử dụng tuyệt chiêu, bà nhanh tay với lấy góc chăn, lôi cô ra ngoài.
-Dậy nhanh lên, mày cứ để mẹ gọi mày mãi thế này à Trâm ơi là Trâm.
Người trong chăn khẽ cựa mình mấy cái, Trâm bị mẹ réo tên mãi, khó khăn xin tha:
-Chủ tọa, luật sư hôm nay xin nghỉ phép, từ chối tham gia phiên tòa, mẹ muốn phán quyết thế nào cũng được, mẹ để cho con ngủ thêm tý nữa đã nha nha nha...
Mắt cô vẫn nhắm nghiền, ngửa cổ nhõng nhẽo với mẹ xong liền rụt đầu chùm chăn ngủ tiếp (đọc đến đây chắc nhiều bạn thấy hình ảnh của mình lắm (≧▽≦) ).
-Ơ hay cái con này, sáng nào gọi mày cũng vật vã nửa tiếng đồng hồ. Mày cứ thế này coi chừng chẳng đứa nào nó thèm yêu đâu.
-Thôi nào ngoan, dậy ăn sáng đi con.
Công cuộc vất vả gọi hồn bé mèo ham ngủ vẫn tiếp tục, ông Hoàng ở ngoài phòng khách chỉ biết bất lực cười, sáng nào nhà ông cũng ồn ào thế này, giống như chiến tranh thế giới vậy. Đứa con gái nhà ông đã 21 tuổi đầu rồi nhưng sáng nào cũng phải bố mẹ mỏi mồm gọi dậy, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lay-chong-bo-doi-khong-em/165096/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.